Tống Thì Hành
Chương 39 : Nhạc dạo (thượng)
Ngày đăng: 01:46 20/04/20
Tay linh động lướt nhẹ qua dây đàn, gảy lên tiết tấu vui tươi.
Kèm với cây cung khảy lên từng làm mọi người bất ngờ, ngón tay Ngọc Doãn trượt lên dây cung, trong không gian đột ngột vang lên tiếng đàn trở nên vô cùng vang dội.
Chỉ thấy hắn bay lên trời ở giữa không trung nghiêng lật một cái, thân hình vững vàng đáp xuống đất.
Mà lúc lật nghiêng, tiếng đàn không hề dừng mà vẫn quanh quẩn bên tai mọi người. Trong phút chốc, những người vây quanh để xem liên tục hoan hô, hòa theo tiếng đàn đã khiến cho bầu không khí trên đường dài càng lúc càng cuồng nhiệt.
- Thật sự là Tiểu Ất ca?
Trương Nhị tỷ không kìm nổi thở nhẹ một tiếng.
Yến Nô cười sáng lạn, lẩm bẩm:
- Nô biết, sao Tiểu Ất ca có thể để lỡ màn náo nhiệt này?
Trên đường phố dài đã giãn ra một chỗ trống.
Ngọc Doãn cầm Kê Cầm trong tay, tấu vang âm luật vui tươi, bước đi chậm rãi…
Cước bộ của hắn rất linh hoạt, ở trong mắt người vây xem giống như đang khiêu vũ, đầy hấp dẫn.
Bên hông buộc một phản gỗ, Kê Cầm đặt ở trên, dù cho buông tay cũng không rơi xuống, bởi vậy khiến cho Ngọc Doãn vừa đồng thời chơi đàn cũng vừa làm đủ mọi động tác thu hút mọi người.
Trong lập tức trên đường dài tiếng đàn bồng bềnh thu hút vô số người đến theo khúc nhạc đó.
Từ trong nội tâm mà nói, Ngọc Doãn cũng không muốn phô trương.
Kinh nghiệm kiếp trước khiến hắn hiểu rất rõ điều ấy quan trọng như nào.
Sở dĩ không chịu cúi đầu cũng bởi vì vẻ bề ngoài. Ngọc Doãn ghét nhất loại nhạc dở dang, không tiết tấu, dùng những phương thức lăng xê ghê tởm...Rõ ràng âm nhạc rất thanh nhã nhưng phải dựa vào những cô gái xinh đẹp để lộ tay lộ đùi ra, chỉ thiếu nước lõa thể làm đủ mọi tư thế ở trên sân khấu.
Một thể loại vốn rất tao nhã cũng bởi vậy mà trở nên thô tục tầm thường.
Lần này hắn muốn đánh thẳng vào mặt Tiếu Chi Nhi.
Mà biện pháp tốt nhất chính là lôi kéo những người đến cổ vũ cho Tiếu Chi Nhi ra ngoài...
Ngọc Doãn càng nghĩ cuối cùng đã quyết định diễn tấu trên đường.
Chợ đêm phố Mã Hành là chợ đêm náo nhiệt nhất ở phủ Khai Phong, người qua lại rất đông không đếm xuể.
Mà khúc diễn tấu hắn lựa chọn cũng phải nổi bật, thật sự không phải khúc diễn tấu truyền thống, mà là lựa chọn vở nhạc kịch “Carmen” nổi tiếng những năm 1874 được sáng tác bởi âm nhạc gia người Pháp làm nhạc dạo.
Tiếu Chi Nhi không hát hay nổi tiếng, giỏi cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ như Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, nàng xuất thân tạp kịch, luận tầng lớp nàng thấp hơn Lý Sư Sư một bậc. Đây cũng là chướng ngại lớn nhất để Tiếu Chi Nhi trở thành Thượng thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa). Nhưng từ lúc Phùng Siêu đến, hoặc ít hoặc nhiều đã lấp đi chỗ thiếu hụt duy nhất này của nàng.
Cho nên Tiếu Chi Nhi vô cùng tôn kính Phùng Siêu.
Đôi mắt thu ba dường như muốn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Siêu khẽ mỉm cười với nàng, ra hiệu không có gì. Tuy nhiên lúc Tiếu Chi Nhi xoay người, Phùng Siêu đột nhiên quay đầu nhìn nô ca ngồi bên, mấp máy miệng, ý hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Phùng Siêu ở trên đài, khoảng cách khá xa với phố dài bên ngoài lầu.
Nhưng Ngọc Doãn kia sau khi cải tạo Kê Câm, lực vang cực mạnh, không ngờ ảnh hưởng đến tiết tấu của y.
Tự khúc Carmen hòa với giọng hát của Tiếu Chi Nhi, hoàn toàn trái ngược, có sự khác biệt rất lớn.
Phùng Siêu thân là danh gia, đương nhiên có thể cảm nhận được ma lực trong tiếng đàn của Ngọc Doãn, nên lại càng dễ lây nhiễm người khác. Sai lầm vừa rồi là không cẩn thận đã bị tiếng đàn của Ngọc Doãn bị lây nhiễm nên mới có kết quả như vậy.
Nô Ca cũng không hiểu nhìn lại Phùng Siêu.
Phùng Siêu giận giữ, bặm môi ra hiệu cho Nô Ca ra ngoài.
Lúc này Nô Ca mới kịp phản ứng vội xoay người đi ra. Nàng cũng cảm nhận được tiếng ồn ào náo động bên ngoài, nhưng lại không để tâm, thế nhưng lại không ngừng có khách nhân bước ra khỏi lầu, Nô Ca cũng không nén nổi sự tò mò.
- Có chuyện gì thế?
Nô ca ngăn Chu Thành lại.
- Hình như Tiểu Ất chơi đàn bên ngoài, cho nên tất cả mọi người đều đến xem.
- Tiểu Ất?
Nô Ca nhăn mày lại, trầm giọng hỏi:
- Là Ngọc Tiểu Ất đầu phố kia?
- Đúng vậy!
Nô Ca không nói thêm lời nào quay đầu bước đi.
Chu Thành nhìn theo lưng của nàng, trong lòng cười lạnh:
“ Xem ngươi còn cuồng ngạo được bao lâu....”