Tống Thì Hành

Chương 40 : Nhạc dạo (hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Mà lúc này tự khúc Carmen của Ngọc Doãn đã diễn tấu tới điệu trưởng F.



Nhạc khúc càng lúc càng thanh thoát, khiến lòng người vô cùng xao động.



Hắn đột nhiên xoay người, liên tục gảy dây đàn cánh cung trong tay liên tục, như nước chảy mây trôi, tự nhiên, vô cùng phóng khoáng. Đồng thời kỹ thuật động tác trượt tay trên dây cung thuần thục liên tiếp khiến những người xem vây quanh hoa cả mắt, không kìm nổi liên tục trầm trồ khen ngợi, vỗ tay hoan hô.



Yến Nô càng hưng phấn hơn.



- Nhị tỷ, sao Tiểu Ất ca lại làm được như thế?



Trương Nhị tỷ cười nói:



- Cầm của Tiểu Ất ca đương nhiên là vô song.



- Vâng, nô cũng cảm thấy thế.



Nụ cười trên gương mặt Yến Nô càng vô cùng rạng rỡ xen lẫn niềm tự hào.



Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng huyên náo vọng đến, mười người đàn ông mặc áo ngắn đen như hung thần ác sát từ trong lầu Bạch Phàn đi ra. Một nơi như lầu Bạch Phàn không thiếu có người đến gây rối, bởi vậy việc nuôi dưỡng những tay đấm là điều vô cùng bình thường. Nhìn những người này là biết không phải là hạng người lương thiện gì, sau khi xông ra ngoài đường cái, không nói hai lời đã hùng hổ vọt tới chỗ Ngọc Doãn...



Lý Dật Phong ở trong đám đông chau mặt lại.



- Đây là gì vậy?



Trần Đông chỉ cười lạnh lùng:



- Đơn giản là lo lắng Tiểu Ất làm hỏng miếng ăn của họ.



Nốt nhạc Kê Cầm đang nhịp nhàng đột nhiên dừng lại.



Diễn tấu Từ khúc carmen đến đây là xong, Ngọc Doãn thở phào một cái.



Nhưng sao lại không ai vỗ tay?



Hắn ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên to cao đi tới, bộ dạng như hung thần ác sát quát lên:



-Ta tưởng ai to gan, hóa ra là Ngọc Tiểu Ất. Ngươi ăn tim gấu mật báo hay sao mà dám ở dưới lầu Phong Nhạc này gây rối?



Ra chiêu sao?



Ngọc Doãn thầm cười lạnh.




- Tiểu Ất sao thế có thể hẹp hòi với lầu Phong Nhạc chứ?



Lúc này Trần Đông cũng hiểu ra, là Ngọc Doãn cố ý ..thậm chí còn mời người đến bảo vệ.



Y quay đầu nghi hoặc hỏi.



Lý Dật Phong tỏ ra chút tò mò, lắc đầu trả lời:



- Ta nào biết nội tình trong đó? Tuy nhiên Ngọc Doãn này cũng thú vị đấy, không ngờ chạy tới đấu lôi đài với lầu Phong Nhạc, thật là vô cùng thú vị.



Đúng rồi, khúc tấu vừa rồi của hắn gọi là gì nhỉ?



- Cái này...



Trần Đông xoa hai gò má, tỏ vẻ xấu hổ:



- Ta cũng lần đầu tiên nghe. Tuy nhiên thật là thú vị!



Ta đã nói Ngọc Doãn này không chịu làm đồ tể nhàn hạ đâu mà ngươi không tin. Thế nào, một tay đàn giỏi đó, không phải ai cũng có thể làm được.



Trong lòng Lý Dật Phong cũng thầm đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường, lẩm bẩm:



- Cho dù như thế cũng là loại phố phường, không thể trở thành người phong nhã...Đúng rồi, ngươi nói xem tiếp theo hắn ta sẽ đàn khúc gì?



Ta nhớ lúc trước tại Đại Tướng Quốc Tự, từng có người lấy Kê Cầm áp chế Phong Nghi Nô không còn mặt mũi...Tên kia gọi là gì nhỉ? Mấy ngày trước ta còn nghe người ta nhắc tới chuyện này...Đúng rồi, Ngọc Doãn, chính là hắn ư?



Mấy ngày nay Trần Đông đang chuẩn bị cho công khóa nên cũng không để ý chuyện bên ngoài.



Nghe Lý Dật Phong nói như vậy, gã cũng tò mò:



- Không ngờ Tiểu Ất lại có bản lĩnh như thế!



Trong lầu Phong Nhạc, giọng hát Tiếu Chi Nhi động lòng người!



Bên ngoài lầu Phong Nhạc, Ngọc Doãn đầy bình tĩnh, hắn nhìn thoáng qua Yến Nô, đột nhiên dùng ngón tay gẩy dây đàn, tấu ra âm thanh liên tiếp.



- Yến Nô, chúng ta khiêu vũ đi!



Vừa nói vừa gảy cánh cung, Kê Cầm lại phát ra âm thanh vui tai.