Tống Thì Hành

Chương 392 : Vây hãm Khai Phong (4)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Sau khi giải quyết xong việc này thì trời đã chạng vạng.



Ngọc Doãn dò xét quân doanh một chút rồi nói một tiếng với Đổng Tiên, dẫn theo Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh vào thành, đi đến Phan Lầu.



Triệu Kham triệu tập, không thể không đi.



Tuy rằng hắn không rõ là chuyện gì nhưng chắc chắn có liên quan tới hắn.



Có thể nói nay Triệu Kham là người duy nhất trong triều mà Ngọc Doãn có thể dựa vào, cho nên bất kể thế nào, hắn cũng không thể không nghe theo triệu tập của Triệu Kham. Đèn sáng rực rỡ, trong thành Khai Phong lại vô cùng tiêu điều.



Quân phố và nha dịch phủ Khai Phong đi tuần tra trên phố sắc mặt ai nấy cũng đều khẩn trương, dáng vẻ như lâm đại địch.



Ngọc Doãn còn gặp Thạch Tam bèn dừng lại nói chuyện.



Thạch Tam bề bộn công việc, được ủy thác trị an mấy con phố Tang Gia Ngõa Tử và đường cái sông Biện.



Thấy Ngọc Doãn, gã cũng gật gật đầu, chào một câu, tiện thể nói cho Ngọc Doãn: Không cần phải lo lắng người trong nhà. Thạch Tam đã bổ sung thêm hai nhà quân phố ở ngõ Quan Âm và Quan Âm Viện, đảm bảo an toàn cho một nhà Ngọc Doãn.



Đây cũng là trợ giúp duy nhất trong quyền hạn của gã có thể giúp Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn vô cùng cảm kích Thạch Tam.



Cho nên sau khi do dự một chút hắn liền khẽ nhắc nhở Thạch Tam:



- Nếu Tam Ca dư lực, không ngại bố trí thêm người ở ngõ Du Lâm không?



- Ngõ Du Lâm?



Thạch Tam ngẩn ra, chợt bật thốt lên:



- Ý Tiểu Ất nói là Phan lầu.



- Ừ!



- Được, ta sẽ đi an bài ngay.



Tuy rằng Thạch Tam không biết Ngọc Doãn nói vậy là có ý gì, nhưng y vẫn quyết định nghe theo sự chỉ bảo của Ngọc Doãn, điều động nhân sự đến đó. Y đích thân dẫn người đi tuần tra ngõ Du Lâm, nghĩ chắc Ngọc Doãn sẽ không hại huynh đệ y.



Ngọc Doãn gật gật đầu chia tay Thạch Tam.



Hắn dẫn Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh đi vào Phan lầu, đã thấy trước cửa Phan lầu vắng lạnh vô cùng.



Cũng khó trách, người Nữ Chân đã đến bên sông Quảng Tế, khoảng cách phủ Khai Phong thậm chí chưa tới trăm dặm. Bởi vậy một số quan lại quyền quý, thương gia giàu có cũng sẽ không vào lúc này mà sống phóng túng. Đại chiến hết sức căng thẳng, người có điều kiện đều đã mang theo người nhà rời khỏi Đông Kinh, nếu không rời khỏi Đông Kinh được thì chỉ ru rú trong nhà sợ hãi, lo âu không dám ra ngoài.



Đã được căn dặn trước nên Ngọc Doãn đi vào Phan Lầu không bị ai ngăn cản.



Tuy nhiên, hắn cảm giác được, xung quanh Phan lầu được thủ vệ nghiêm mật, thỉnh thoảng còn thấy Cốt Đóa Tử võ trang đầy đủ.



- A, Chu Giáo Đầu?



Ngọc Doãn đi vào Phan lầu thì thấy người đảm nhiệm cảnh giới ở cửa là người quen.



Chính là Hoa đao Chu Phượng Sơn, giáo đầu Địa Tự Phong của Ngự Quyền quán.



Tính ra, quan hệ giữa Ngọc Doãn và Chu Phượng Sơn cũng tồn tại một khúc mắc, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đường đường là Giáo đầu Ngự quyền quán lại đi làm bảo tiêu nơi này?
Hắn thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, đồng thời càng hiểu được, thật sự là hắn đã rước lấy một tai họa rồi.



- Vậy...



- Về chuyện này, Thánh nhân đã nghe nói rồi.



Bà muốn ta chuyển lời với ngươi, nếu có cơ hội thì hãy rời khỏi Đông Kinh...Đợi đại chiến chấm dứt, Thánh Nhân sẽ giúp ngươi, ngươi muốn đi đâu thì cần phải chuẩn bị trước. Tiểu Ca tạm thời không tiện ra mặt gặp ngươi, cho nên...



Nếu thật sự đến lúc đó, Tiểu Ất hãy cố nhẫn nhịn, đợi sự việc qua đi, Thánh Nhân sẽ tìm cách giúp đỡ ngươi một cách chu toàn nhất.



Thánh nhân chính là Hoàng Hậu Chu Liễn!



Mà Thái Sư trong miệng Triệu Phúc Kim chính là Chu Quế Nam cha của Chu Liễn.



Vốn Chu Quế Nạp là Tiết Độ Sứ một phương, nhưng sau khi Triệu Hoàn lên ngôi thì đã triệu hồi ông về Đông Kinh, tạm giữ chức Phủ Doãn Khai Phong.



Ngọc Doãn sau khi nghe xong, yên lặng gật đầu.



Chỉ có điều này trong lòng lại nảy sinh sự bi ai khó diễn tả.



Mình giết nhiều người Nữ Chân, lập công lớn như vậy, không phong thưởng thì thôi, nhưng lại vì một kẻ bỏ thành như Uông Đĩnh mà vấn tội bắt phiêu linh. Dù là lần này giành được đại thắng thì sao chứ? Kết quả chẳng phải vẫn tha hương đó ư?



Ngọc Doãn càng nghĩ càng thấy uất nghẹn.



Lần này hắn làm bao điều cố gắng, cuối cùng đã tan thành bong bóng.



Nếu quan văn không sợ chết, võ tướng không tham tiền, thì thiên hạ thái bình... Nhưng vấn đề là nói thì dễ mà làm lại khó.



Triệu Phúc Kim đứng dậy, đi đến bên cạnh Ngọc Doãn.



Nàng ngập ngừng định nói lời an ủi nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên khuyên bảo thế nào.



Nàng vẫn cảm thấy Thái tổ định ra tổ huấn thật sự là không hề đúng, trọng văn khinh võ, con cháu Triệu thị không được giết hại sĩ phu, nhưng kết quả là, lại làm lạnh lòng anh hùng trong thiên hạ.



- Tiểu Ất đừng nghĩ ngợi nhiều, ta sẽ nghĩ cách chu toàn cho ngươi.



- Ừ?



Ngọc Doãn nghe câu đó lại ngẩng đầu lên.



Triệu Phúc Kim mặt đỏ bừng, cảm thấy câu nói của mình có chút lỗ mãng.



“Hắn là ai chứ? Sao mình lại muốn chu toàn cho hắn?”



Nhưng lời đã thốt ra không thể thu vào, nên nàng đành phải hừ một tiếng, hạ giọng nói:



- Tiểu Ất, tự ngươi cũng phải bảo trọng.



Nói xong, Triệu Phúc Kim kéo mở cửa phòng không quay đầu lại mà đi luôn.



Chu Tuyền cũng đi theo Triệu Phúc Kim, thậm chí còn chưa nói được câu nào với Ngọc Doãn.



Đứng trong nhã gian Tập Hiền Đình vắng lặng, Ngọc Doãn thẫn người một lúc lâu rồi khẽ thở dài, trong lòng nảy lên một sự mất mát khó hiểu.