Tống Thì Hành

Chương 422 : Chờ huynh trở về (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Nếu như từ chiến tích mà nói, một trận chiến Mưu Đà Cương, Đại Tống tuyệt đối là thua.



Cho dù là Hoàn Nhan Tông Vọng đã bị thiệt Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, nhưng Đại Tống triều vẫn coi như là thua.



Hoàn Nhan Tông Vọng tham lam đòi hỏi nhiều là hợp tình lý. Mà sự phân tích của Quách Dược Sư đối với tính cách Triệu Hoàn cũng không hề sai. Hai cha con Huy Tông và Khâm Tông đích xác không phải là người cứng rắn mạnh mẽ, mà trong xương cốt lại rất yếu đuối, nhu nhược. Tuy con giun xéo mãi cũng phải quằn, kẻ yếu đuối bị áp bức cũng vùng lên cũng là một chuyện đáng sợ.



Hoàn Nhan Tông Vọng cũng tốt, Cao Khánh Duệ cũng thế, bao gồm Quách Dược Sư đều sẽ không nghĩ tới những người Chủng Sư Đạo lại giở trò dối trên lừa dưới. Thế cho nên Triệu Hoàn vẫn cho rằng, một trận chiến Mưu Đà Cương là Đại Tống triều giành được đại thắng.



Chỉ một sự lệch lạc nho nhỏ nhưng đã tạo thành một kết quả hoàn toàn khác với lịch sử.



Trong lịch sử, Mưu Đà Cương thất bại, đã hoàn toàn đè sập Triệu Hoàn.



Cuối cùng, ông ta không thể không đồng ý với yêu cầu của người Nữ Chân, thậm chí ngay cả chiếu thư cắt nhường ba trấn Thái Nguyên cũng đều phát ra. May mắn đụng phải một Lý Cương không sợ chết, cứng rắn giữ lại bản chiếu thư này, mới không có kết quả cắt nhường ba trấn.



Tuy nhiên, Lý Cương cũng vì vậy mà lọt vào sự chán ghét của Triệu Hoàn.



Kháng chỉ bất tuân!



Nếu là ở triều đại khác đã bị tội mất đầu rồi. Sau đó Lý Cương gấp rút tiếp viện Thái Nguyên thất bại, cuối cùng bị bãi miễn chức quan.



Thậm chí, còn liên lụy Tông Trạch đang bị bãi quan.



Đây là lịch sử, không nên nói nhiều.



Mà nay Ngọc Doãn chém giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, cho Chủng Sư Đạo đầy đủ sự can đảm.



Ngươi nói ta đã thất bại?



Nhưng từ lúc Đại Tống và người Nữ Chân khai chiến tới nay, có từng một Thắc Mẫu Bột Cận và Mãnh An Bột Cận Nữ Chân nào bị chém giết chưa?



Không có!



Cho nên, một trận chiến này là thu hoạch toàn thắng.



Cách nói này thật ra sơ hở chồng chất, nhưng lại che giấu được Triệu Hoàn.



Dù là nhạc phụ Triệu Hoàn cũng đứng về phía Chủng Sư Đạo, bởi vậy, đã tạo thành áp lực vô cùng dữ dội cho đám người Uông Bá Ngạn, Mai Chấp Lễ. Dù sao đều là nghị hòa. Chỉ cần không phá hư nghị hòa đại tiền đề, nói dối chiến công cũng không phải không thể. Trên thực tế, có Tống tới nay, việc nói dối chiến công cũng không ít, nên cũng không coi là chuyện lớn gì.



Chính trị, cho tới bây giờ chính là thỏa hiệp và trao đổi.



Đám người Uông Bá Ngạn tuyệt đối thật không ngờ, chính là sự nhượng bộ lần này của bọn họ lại sinh ra kết quả không tầm thường.



Triệu Hoàn bành trướng rồi!



Đánh thắng, thì người cúi đầu là các ngươi.




- Lúc nãy được quân lệnh, quan gia mệnh Thân quân Thái Tử suất bộ xuôi nam, nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, sáng sớm ngày mai ra khỏi thành. Vị này chính là Phó tướng do Xu Mật Viện phái tới, tạm lĩnh chức Phó suất Chư Suất Phủ, hộ tống tới đó.



Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Lương Ngọc Thành, Viên Triều Niên, Vương Lan, Tất Tiến theo ta lên đường.



Tam Lang và Thiếu Dương, Nha nội đóng giữ Chư Suất Phủ...Tiếp qua hai ngày, đám người Uy Lăng sẽ đến báo danh, các ngươi phụ trách an bài.



Đối với sự an bài bất thình lình này, tất cả mọi người không kịp phản ứng.



Đang yên lành sao đột nhiên lại có một phó suất?



Ngô Giới tiến lên ra mắt mọi người, rồi lui sang một bên, không nói lời nào.



Nhưng hai người Chu Mộng Thuyết và Trần Đông trong mắt ánh lên tia kỳ lạ, miệng ngập ngừng nhưng không nói ra.



Đám người Đổng Tiên tự đi xuống chỉnh đốn và sắp đặt.



Ngọc Doãn đang định về nhà, lại bị Chu Mộng Thuyết và Trần Đông kéo đến bên cạnh.



- Tiểu Ất, thật sự là xuôi nam sao?



Ngọc Doãn ngẩn ra, nói:



- Không phải xuôi nam thì như thế nào?



- Ngươi đừng giấu diếm ta. Khẩu âm của Tấn Khanh, là đến từ Quan Trung, không phải là từ Xu Mật Viện đi ra.



Hơn nữa, quan gia xưa nay bất mãn với Thái Thượng Đạo Quân. Sau khi Thái Thượng Đạo Quân tự xuôi nam thì bị cầm giữ, sao có thể chịu đi nghênh đón về đô? Tiểu Ất, chẳng lẽ là có hành động gì, ngươi muốn gạt hai chúng ta ư, còn lâu nhé.



- Việc này...



Ngọc Doãn âm thầm cảm thán trực giác nhạy bén của hai người Chu Mộng Thuyết, Trần Đông, hắn nuốt khan nước miếng, muốn giải thích lại không biết nên mở miệng thế nào.



- Tiểu Ất, ngươi đừng nói năng rườm rà nữa, ta cùng đi với ngươi.



- Sao có thể?



- Vì sao không thể? Trận chiến Triêu Dương môn, Trần Đông ta mặc dù không dũng mãnh giống như Tiểu Ất ngươi, nhưng cũng tự tay chém giết hai Lỗ tặc đó.



- Đúng vậy, ta giết được một tên.



Chu Mộng Thuyết và Trần Đông cười ha hả nhìn Ngọc Doãn:



- Nếu như ngươi không cho chúng ta đi cùng, ngày sau không là huynh đệ nữa.