Tống Thì Hành

Chương 423 : Chờ huynh trở về (2)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Ngọc Doãn bị hai người làm cho hết cách, đành phải cười khổ nói:



- Cũng không phải là ta không cho hai người đi, mà là việc này rất hung hiểm.



- Ha ha, ta biết ngay mà!



Trần Đông vỗ tay vào nhau, cười tươi:



- Một khi đã như vậy, càng phải cho chúng ta đi, ít nhất bày mưu tính kế cho ngươi.



- Đúng vậy đó, Tiểu Ất à.



Chu Mộng Thuyết vỗ vỗ bả vai Ngọc Doãn:



- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không gây thêm phiền đâu.



Hai người này dính chặt lấy làm Ngọc Doãn cũng không có cách nào từ chối.



Cuối cùng đành phải gật đầu:



- Hai người các ngươi muốn đi chết, vậy thì đi cùng ta.



o0o



Nói vậy, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông hai người đã đoán được manh mối.



Chỉ là hai người nhất định sẽ không biết, mục đích của chuyến này, không ngờ là Trần Kiều. Bởi vì bọn họ sẽ không nghĩ tới, Chủng Sư Đạo sẽ to gan xuyên tạc ý tứ Triệu Hoàn; càng sẽ không nghĩ tới, mục đích của Chủng Sư Đạo là giết toàn bộ người Nữ Chân.



Nguy hiểm, tất nhiên là có.



Nhưng đối với hai người Trần, Nhị đã trải qua trận huyết chiến tại Triêu Dương môn thì không coi là gì.



Ngọc Doãn bất đắc dĩ về đến nhà, liền tìm Yến Nô:



- Cửu Nhi tỷ, ta vừa mới nhận được sai phái của Xu Mật Viện, phải xuôi nam nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, sáng sớm ngày mai khởi hành.



Yến Nô ngẩn ra:



- Sao lúc này lại đi đón Thái Thượng Đạo Quân?



- Quan gia cảm thấy, Thái Thượng Đạo Quân ở bên ngoài lâu, cho nên muốn nghênh đón về



- Nhưng cũng thật là...Bên này Lỗ Tặc còn chưa rút đi, lại có nhiều sai phái đến vậy.



Ngọc Doãn sẽ không nói cho Yến Nô, là hắn phải đi Trần Kiều.



Đương nhiên, Yến Nô cũng không có khả năng đoán được, Ngọc Doãn lại phải đi Trần Kiều tử chiến với người Nữ Chân.



Nàng cười khanh khách lôi kéo Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất ca, nô có một chuyện vui muốn nói cho huynh.



- Ồ?



- Muội có rồi.



- Cái gì?



Ngọc Doãn giật mình mở to hai mắt nhìn Yến Nô.
Có hai cao thủ như Dương Tái Hưng và Hô Diên Chước đi theo, cũng có thể thêm được phần thắng.



Chỉ có điều người này chẳng nghĩ ngợi gì cả, cứ oang oang nói to. Ngọc Doãn nghĩ đến đây, lén nhìn Yến Nô.



Thấy thần sắc Yến Nô bình thường đang cười nói với Dương Kim Liên, cùng bưng đồ ăn ra ngoài.



Yến Nô là cô gái rất thông minh, nếu chẳng may bị nàng nghe được manh mối, chẳng phải là để nàng lo lắng sao? Hơn nữa, Yến Nô mang thai, nên tĩnh dưỡng nhiều. Thấy Yến Nô không có gì khác thường, lúc này Ngọc Doãn mới thở phào nhẹ nhõm.



- Vậy đệ về nói lại cho lão tướng quân biết.



Dương Tái Hưng đạt được ước muốn, vô cùng cao hứng:



- Lão tướng quân đang ở nhà chờ đệ báo tin đó.



Người này...



Ngọc Doãn thấy Yến Nô đã đi ra ngoài, bèn bước lên phía trước một bước, kéo tay Dương Tái Hưng, nói nhỏ:



- Đại Lang, ta phải nói rõ với đệ, hành động lần này hung hiểm vạn phần...Ta còn chưa nói với Cửu Nhi tỷ, đệ đừng có để lộ đấy.



Mặt khác, nói với Bà Tích một câu, mau thành gia lập thất đi, lúc nào cũng lỗ mãng, suýt nữa hỏng việc lớn của ta.



Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Ngọc Doãn, Dương Tái Hưng co rụt cổ lại, liên tục gật đầu.



- Ca ca yên tâm, đệ sẽ có chừng mực.



Dương Tái Hưng đi không lâu, Ngọc Doãn chơi đùa với con gái chốc lát rồi vào thư phòng.



Ngồi ở cửa sổ có thể nhìn thấy đèn dầu trong Quan Âm viện...Lý Sư Sư vẫn ở tại Quan Âm viện, nghe nói qua ít ngày, nàng sẽ xuất gia. Ngọc Doãn cũng không thể khuyên Lý Sư Sư, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán: hồng nhan bạc mệnh.



Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng bước chân.



Yến Nô bưng một chậu nước tiến vào:



- Tiểu Ất ca, rửa chân đi.



- Ừ.



Ngọc Doãn ngượng ngịu:



- Việc này...việc này...làm phiền Cửu Nhi tỷ rồi.



- Tiểu Ất ca là người làm đại sự, nô khônggiúp được huynh cái gì, nhưng rửa chân thì vẫn có thể.



Lời kia vừa thốt ra, Ngọc Doãn lập tức ngây người.



- Cửu Nhi tỷ...



- Tiểu Ất ca không muốn nói, hẳn là có nỗi khổ.



Yến Nô ngồi xổm người xuống, tháo tất cho hắn, sau đó đặt hai chân hắn vào chậu nước, cúi đầu nói khẽ:



- Nô cũng biết, Tiểu Ất ca là sợ nô lo lắng. Cho nên, nô cũng sẽ không hỏi Tiểu Ất ca sắp đi đâu, mà sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh về. Nô chỉ có một câu, mặc kệ Tiểu Ất ca làm chuyện gì, chớ quên trong nhà còn có nô và đứa nhỏ chờ huynh trở về. Cho nên, Tiểu Ất ca phải nhớ kỹ, nhất định phải bình an trở về, nô chờ huynh trở về.



Nói xong, Yến Nô ngẩng đầu lên.



Trong đôi mắt sáng loáng ánh lệ.