Tống Thì Hành

Chương 43 : Yến quy lai (Thượng)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Mưa xuân tí tách rơi xuống nhân gian làm lòng người phiền não.



Phủ Khai Phong lại rơi vào sự yên tĩnh, bụi mưa như sương mù mịt trên sông, phiêu lãng trong không trung khiến cảnh đẹp như trong mộng.



Một đêm ồn ào náo nhiệt qua đi, mọi người đều mệt mỏi!



Tiếu Chi Nhi tựa bên cửa sổ nhìn mưa rơi hoa đào tơi tả bên ngoài cửa sổ. Đào hạnh trong viện lụi tàn nhưng trên cành lại lộ ra quả non xanh. Dưới sự gột rửa yên lặng của mưa xuân mà rung động nhẹ nhàng trong mưa, đột nhiên có một quả đào tách ra rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "tách" vang lên, vỡ ra...



Quả đào này thật giống bản thân mình!



Tiếu Chi Nhi khẽ thở dài thật sâu chậm rãi xoay người lại.



Trong phòng, Nô Ca kia đang quỳ trên mặt đất, hai má sưng đỏ, khóe miệng vẫn còn đang rỉ máu.



Còn Phùng Siêu thì ngồi bên cạnh, vẻ mặt âm trầm, không nói lời nào.



- Siêu Ca nhi, nên xử lý Nô nhi này thế nào?



Buổi biểu được chuẩn bị lâu dài kỹ càng lập tức đã bị phá hỏng hầu như không còn.



Sự thất bại lúc này nhưng lại mang đến những ảnh hưởng rất lớn cho sau này.



Nếu Tiếu Chi Nhi còn muốn tiếp tục tranh đoạt vị trí Thượng Thính Hành Thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa), vậy thì điểm mấu chốt quyết định là nàng phải vượt qua Ngọc Doãn. Nếu không, đừng nói đến vị trí Thượng Thính Hành Thủ, mà ngay cả vị trí Thượng Hành Thủ tại lầu Bạch Phàn cũng sẽ lung lay không vững, thậm chí rất có thể bị những người khác thế vào.



Từ thời Tống đến nay các ngành nghề nhanh chóng phát triển khiến cho việc cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.



Câu Lan Ngõa Xá (nơi hát múa giải trí) cũng tàn khốc như vậy, giống như ngành giải trí đời sau luôn đấu đá cạnh tranh.



Tiếu Chi Nhi ngắm phong cảnh nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.



Nàng không có năng khiếu bẩm sinh, không có tài hoa như Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô nên rất khó thu hút được những nhân vật nhã sĩ chân chính nổi tiếng. Bởi vậy, Tiếu Chi Nhi mỗi lần lên hiến nghệ múa hát đều vô cùng cẩn trọng để tránh xảy ra sai lầm hay bất kể nhược điểm gì của bản thân. Chỉ có điều lúc này đây nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được một người bán thịt lại khiến nàng mất mặt, vượt trên cả nàng.



Đến lúc này Tiếu Chi Nhi chỉ có thể dựa một chỗ duy nhất, chính là Phùng Siêu.



Trong thâm tâm nàng tràn đầy sợ hãi, không cần nói nhiều lời, nàng thật sự rất muốn nghe chủ ý của Phùng Siêu.




Tuy rằng không nói lời nào nhưng Nô Ca cảm giác như bản thân như lõa thể đang ở giữa băng tuyết ngập trời. Tính cách cô nương nhà mình như nào Nô Ca hiểu rõ nhất. Tuy bề ngoài Tiếu Chi Nhu có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra cũng là cô gái có thủ đoạn, nếu không sao có thể lôi kéo được tôn đại thần Phùng Siêu này?



Miệng mấp máy định mở miệng giải thích, nhưng lại bị Tiếu Chi Nhi lạnh lùng lườm một cái liền nuốt trở lại.



- Như này cũng không được như kia cũng không được, vậy nô phải làm thế nào cho phải?



Tiếu Chi Nhi không để ý tới Nô Ca nữa mà nhìn Phùng Siêu, trong đôi mắt sáng ánh lên tia đáng thương, thái độ động lòng người.



Một người dựa vào ca hát mà làm nên tên tuổi, hành động chắc chắn không tầm thường.



Phùng Siêu cũng không rõ Tiếu Chi Nhi có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả...



Y do dự một chút, cuối cùng cắn răng, nói:



- Cô nương đừng vì thế mà phiền lòng, chỉ là bị tranh mất sự nổi bật, cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ có điều việc này cô nương chớ ra mặt, cứ để ta ra mặt giải quyết là được.



Còn nữa, sau này cô nương nên để ý nhiều hơn.



Trong Câu Lan Ngõa Xá này quy củ rất nhiều, tranh đấu cũng kịch liệt, một khi không cẩn thận sẽ rước họa vào thân, có ngày sẽ gây ra phiền toái lớn. Nếu cô nương nhất thời đắc ý, một khi mất đi thanh danh thì khó có thể tìm lại được...



Ta cũng biết có mấy lời không nên nói, nhưng lời đến bên miệng lại mắc ở yết hầu, có nghe lọt hay không là ở cô nương, kính xin cô nương suy nghĩ cẩn thận...



Dứt lời, Phùng Siêu nhìn Nô Ca, rồi quay người đi ra.



- Siêu Ca nhi, ngươi định giúp ta như nào?



- Cô nương không cần hỏi, tự ta khác có chủ trương.



Phùng Siêu nói xong sải bước đi.



Nô Ca kia cũng đứng lên, cố nhịn đau nói:



- Cô nương cần gì phải khách khí với thằng nhãi này, đó chỉ là tay kéo Kê Cầm, có gì mà hay? Cô nương quá mềm lòng, mà Phùng Siêu lại quá nóng vội.