Tống Thì Hành

Chương 44 : Yến quy lai (Trung)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Tiếu Chi Nhi mỉm cười đánh giá Nô Ca từ trên xuống dưới, thấy Nô Ca đang run rẩy sợ hãi.



- Đúng vậy, ta thật sự có chút nhu nhược, nên mới có một số người không biết tôn ti, không hiểu cảm kích.



Nô Ca, ta biết ngươi trung thành, bắt đầu từ ngày mai, ngươi vào nhà bếp làm việc đi.



- Cô nương!



Nô Ca chấn động.



Nhà bếp không phải là nơi để đi, mặc dù cô ta không phải là tiểu thư khuê các gì nhưng cũng là người tâm phúc nhất dưới tay Tiếu Chi Nhi, đi nhà bếp, chẳng phải là...?



Nô Ca này cũng không phải là kẻ ngu, biết đã chọc giận Tiếu Chi Nhi.



Cô ta định mở miệng, đã thấy Tiếu Chi Nhi giơ tay tát một cái làm gương mặt Nô Ca lệch đi.



- Tiện tỳ ngươi đã gây phiền toái rồi, còn dám kêu gào ở đây?



Nếu sau này còn để ta thấy như thế nữa, thì sẽ cắt đầu lưỡi ngươi...Còn không mau cút ra ngoài, hay là còn muốn ăn đòn?



Nô Ca bụm mặt vội vàng lui ra khỏi phòng.



Tiếu Chi Nhi thở khẽ một cái, lại ngồi ở bên cửa sổ nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lại đầy vẻ ưu sầu.



Tuy rằng Phùng Siêu nói sẽ giúp nàng giải quyết phiền toái, nhưng Phùng Siêu có năng lực có biện pháp gì có thể xoay chuyển được cục diện?



- Siêu Ca nhi, rốt cuộc ngươi định làm gì?



Tiếu Chi Nhi lẩm bẩm, cuối cùng lại chỉ có thể thầm thở dài...



***



Bên ngoài vẫn còn mưa, Ngọc Doãn thức dậy, thấy trong phòng ánh sáng mờ mờ.



Trời vẫn u u ám ám giống như đang nổi lên một trận gió lốc, trong không khí tràn ngập luồng khí tức áp lực, Ngọc Doãn khoác áo, bước ra khỏi phòng, thấy trong viện trống không, không một bóng người...



Tối hôm qua sau khi về nhà, Ngọc Doãn đi ngủ luôn!



Không ngờ vừa ngủ một giấc dậy thì bụng kêu lục cục đói.



Yến Nô và Nhị tỷ không ở đây, chắc đang bận rộn tại cửa hàng.



Ngọc Doãn cất bước đi vào nhà bếp, thấy bánh bột nóng hổi trong ngăn, còn có một bát cháo mạch.




Một đôi mắt ngập nước to tròn sáng rỡ nhìn Ngọc Doãn, thu ba sóng sánh động lòng người.



Đời trước chỉ là đàn ông lỗ mãng, đời này cũng là một người không hiểu phong tình.



Ngọc Doãn hai kiếp đứng ở đây, trải qua trường hợp này lập tức chân tay luống cuống, muốn từ chối, nhưng ánh mắt kia khiến hắn không đành lòng. Nhị tỷ đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, liền vội vàng bước tới định giải vây.



- Các ngươi làm gì vậy? Đừng làm hỏng chuyện kinh doanh ở đây.



- Sao mà hỏng chuyện kinh doanh?



Trương Nhị tỷ nói:



- Các ngươi vây ở chỗ này, Ngọc Ca nhi nhà ta sao có thể buôn bán? Các ngươi cũng biết, Ngọc Ca nhi đang khó khăn, các ngươi đừng để hắn khó xử, đến lúc đó lại có lợi cho Quách Thiếu Tam.



- Chỉ là tiền thôi..



Một cô gái mặc váy ngắn xanh thẫm, vóc người đầy đặn bĩu môi lấy ra một xâu tiên, đặt trên bàn.



- Ta biết Ngọc Ca nhi khó khăn, nên đến cổ vũ.



Lấy mười cân thịt, mang đến trong lầu, nói là nô mua...Đúng rồi Ngọc Ca nhi, nô tên là Lý Thất Nhi.



- Đúng rồi, mười cân thịt sao được, phải lấy hai mươi cân thị.



Lý Thất Nhi còn chưa nói xong, đã có một người nói to:



- Ngọc Ca nhi, nô tên là Tố Đôn Nô.



Đã có người khởi đầu, tức thì cửa hàng Ngọc gia lập tức náo nhiệt, ngươi mười cân, ta hai mươi cân, trong chớp mắt một con heo hơi đã bán hết.



Ngọc Doãn chỉ thấy đau đầu, vội vàng nói:



- Các tỷ tỷ khoan đã, các tỷ tỷ khoan đã, nghe Tiểu Ất một lời.



Các cô gái im bặt nhìn Ngọc Doãn.



Thấy Ngọc Doãn vỗ nhẹ lên trán, cầm Kê Cầm, vô cùng khó xử.



Muốn từ chối, chỉ sợ rất khó!



Mà các cô gái này nếu không đạt mục đích thì chỉ sợ không chịu bỏ qua, ngày hôm nay khó mà yên ổn được.