Tống Thì Hành

Chương 45 : Yến quy lai (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Hắn ngẩng lên nhìn cô gái đưa Kê Cầm.



- Cao tính đại danh của tỷ tỷ?



Cô gái kia nghe vậy đột nhiên ngượng ngùng, nói khẽ:



- Nô tên là Tiểu Lục, trong lầu hay gọi là Lục nương.



- Vậy thì, ta tặng Lục nương một khúc.



Ngọc Doãn dứt lời, hít sâu một hơi, ngồi trên ghế dài cầm Kê Cầm, điều chỉnh âm.



Kê Cầm này dù không bằng Kê Cầm của Chu Tiếu Hồng kia nhưng cũng rất tốt, âm sắc chất lượng rất tốt, cũng có thể biểu đạt tâm tư của Ngọc Doãn...



Hắn đánh giá Lục nương một lượt từ trên xuống dưới.



Lục nương này không quốc sắc thiên hương nhưng lại rất thuần khiết, hai đầu lông mày như có vẻ sầu lo, khiến người ta nảy sinh sự thương mến.



- Nhân dịp hôm nay ta sẽ tấu một khúc “Yến quy lai” tặng Lục Nương, kính xin Lục nương chỉ bảo.



Lục nương nghe vậy ngẩn ra, chợt mừng rỡ.



- Xin mời Tiểu Ất ca!



Trầm ngâm thật lâu, Ngọc Doãn gẩy dây đàn, Kê Cầm kia phát ra tiếng ngân khẽ.



Trước cửa hàng chợt vô cùng yên tĩnh, các cô gái đều ngừng nói, yên lặng lắng nghe, lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lục nương.



Ngọc Doãn sau một đêm đã có tên tuổi.



Cộng thêm hắn dám đả kích vượt mặt Tiếu Chi Nhi nên càng thêm nổi tiếng.



Lục nương vốn là cô gái bình thường, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có, nhưng hiện tại, Ngọc Doãn lại đàn một khúc tặng nàng đã làm tên tuổi nàng trở nên nổi danh lan truyền rộng. Nói không chừng dựa vào danh tiếng này mà có thể nâng địa vị lên, cho dù vẫn làm chị em ở trong lầu Hoan nhưng giá trị con người đã không còn như trước kia nữa mà nâng lên rất nhiều.



Đáng chết, mình chỉ nhớ muốn Ngọc ca nhi chơi đàn mà lại quên phải mang cầm theo.



Tiện tỳ Lục nương này cũng suy nghĩ quá chu toàn, lúc trước thấy cô ta mang cầm đến, nhưng không nghĩ gì nhiều, thật không ngờ có thể dựa vào cái đàn này lại giành được thiện cảm của Ngọc ca nhi! Thật là khéo dụ dỗ người khác, con người này đầy tâm kế, thật khiến người ta tức chết mà!



Trong lòng tuy rằng hâm mộ nhưng cũng khó tránh khỏi đố kỵ.



Không còn cách nào, ai bảo người ta thông minh, biết cách quyến rũ người khác?



Ngọc Doãn đánh khúc “Yến Quy Lai” thật sự là bản gốc.



Kiếp trước, sau khi cha qua đời, tâm trạng của hắn sa sút, cộng thêm sự nghiệp rơi vào sóng gió, cho nên cả ngày ngây ngẩn. Tận đến một ngày, hắn chợt thấy trong chim yến dưới mái hiên mùa đông năm trước bay đi rồi lại quay về, trong lòng có cảm ngộ, liền dựa theo đó mà sáng tác một nhạc khúc lấy tên là Yến Quy Lai. Chẳng qua khúc nhạc này vốn nên dùng đàn ngọc để tấu, sẽ thể hiện được ý nghĩa trong đó, lúc này dùng Kê Cầm, vô duyên cớ đã tăng thêm vài phần buồn bã.



Lần đầu Lục nương nghe không có cảm giác gì.



Nhưng dần dần nàng cảm nhận được ý nghĩa trong đó.




Chuyện giá cả tiền bạc nô không quyết định được, Tiểu Ất ca huynh tự mình làm chủ đi.



Dứt lời, Yến Nô thở dài đi ra.



Ngọc Doãn không hiểu chuyện gì xảy ra, kéo Trương Nhị tỷ:



- Nhị tỷ, Cửu Nhi tỷ làm sao vậy?



Nhị tỷ là người nhạy bén, lập tức mỉm cười.



- Cửu Nhi tỷ tức giận!



- Ta biết, nhưng đang yên lành sao lại tức giận?



Trương Nhị tỷ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngọc Doãn thì lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.



Hai vợ chồng này, bề ngoài là hai vợ chồng nhưng trên thực tế lại là hai đứa trẻ.



Rõ ràng là rất quan tâm tới đối phương nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, nói như thế nào...



- Chuyện Tiểu Ất ca biết đánh đàn đã từng nói với Cửu Nhi tỷ chưa?



- Việc này...



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, thật sự không biết nên trả lời như nào. Rất lâu hắn mới lắp bắp:



- Chưa từng nói với muội ấy về việc này.



- Vậy thì đúng rồi!



Nhị tỷ cười nói:



- Cửu Nhi tỷ là thê tử của Tiểu Ất ca, nhưng lại không biết Tiểu Ất ca có bản lĩnh này. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì, nhưng Tiểu Ất ca còn đặc biệt đàn một khúc nhạc cho vị cô nương kia nhưng lại chưa bao giờ đàn cho Cửu Nhi tỷ nghe. Nếu đổi lại là nô, Nhập Cửu dám làm như thế, nô cũng sẽ không vui, sẽ ghen tuông...Đúng rồi, chắc Tiểu Ất ca vẫn chưa hiểu đâu? Cửu Nhi tỷ ghen đó.



- A!



Ngọc Doãn lập tức há to miệng.



Hắn thật sự không để tâm đến chuyện này, chỉ lo chơi đàn mà quên mất cảm thụ của Yến Nô.



Đúng vậy, Lục nương kia chỉ là một cô nương xa lạ mà hắn còn đặc biệt đàn một khúc cho Lục nương. Còn Yến Nô là thê tử của hắn, nhưng lại không biết hắn có bản lĩnh như vậy, lại càng chưa từng đàn một khúc nhạc nào cho nàng.



Đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy bất mãn!



Ngọc Doãn cười khổ, vỗ vỗ đầu, tự giễu nói:



- Thật là quá ngu ngốc, khiến Cửu Nhi tỷ ấm ức rồi.