Tống Thì Hành

Chương 433 : Ném đá ngăn dòng (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Cứng rắn thăm dò (ngạnh tham) là thuật ngữ quân sự đời Tống.



Ý nghĩa là suy nghĩ và sau đó trinh sát bằng vũ trang.



Địch Khắc Địch phái Tiêu Thành cứng rắn thăm dò là có ý bắt đầu ra tay trong đầu. Nhưng vấn đề là gã lo lắng triều đình cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột, vô duyên cớ làm liên lụy đến tính mạng của các hương thân trong Địch Môn Doanh mà cuối cùng vẫn không đạt được kết quả mong muốn.



Thật ra Địch Khắc Địch có ấn tượng rất tốt về Ngọc Doãn.



Nhưng dù có cảm tình đến mấy gã cũng không thể dùng tính mạng của con cháu Địch Mã Doanh để lấy công danh.



Đây cũng là nguyên tắc của Địch Khắc Địch.



Không thể không nói đây đúng là một thời đại bi ai của Đại Tống.



Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền để giải quyết hậu hoạn của phiên trấn. Nhưng xuất thân từ một võ tướng, dựa vào bản lĩnh võ nghệ để đánh ra giang sơn khổng lồ, Triệu Khuông Dận chưa hề có ý tưởng trọng văn khinh võ. Đáng tiếc các đế vương đời sau không lĩnh hội được ý tưởng của Triệu Khuông Dận, dù có cũng chỉ là mặt ngoài, thậm chí bóp méo nguyên ý của thái tổ.



Từ lúc Đại Tống lập triều tới nay, trọng văn khinh võ.



Vô số danh tướng từng lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Tống, cuối cùng lại chẳng mấy người được chết già.



Các tướng sĩ lòng nguội lạnh. Địch Khắc Địch càng không tín nhiệm với triều đình Đại Tống.



o0o



Rầm!



Một tiếng pháo oanh lên, lướt qua mặt sông Quảng Tế nổ vào bờ Hà Nam.



Tiếng pháo sét đánh nổ tung, ánh đỏ lóa mắt, dù là ánh mặt trời sáng rực cũng mờ nhạt trong tiếng nổ mạnh. Áo giáp bị vỡ toang, máu thịt văng tung tóe. Hơn mười người Nữ Chân bị nổ tung máu thịt mơ hồ, ngã trong vũng máu kêu rên quay cuồng.



Khói thuốc súng mù mịt trong không trung.



Tiết trời đầu xuân gió rất dịu nhẹ.



Nhưng tiếng kêu đinh tai nhức óc ở sông Quảng Tế đã xua tan làn gió mềm nhẹ kia.



Không khí tràn ngập mùi máu tươi càng làm người sôi trào nhiệt huyết. Người Nữ Chân điên cuồng đỏ cả mắt, đẩy mạnh tấn công ở bên kia bờ sông. Từng đám cây thô như trục lăn được quăng vào dòng sông chảy xiết. Ở đầu gỗ buộc lên một đoạn dây thừng để cam đoan đầu gỗ không bị nước cuốn đi. Quân Kim nhanh chóng bỏ áo giáp trên người xuống, thả người nhảy vào trong, bám vào đầu gỗ, dùng binh khí làm chèo vạch nước sang bờ. Trong nước sông thi thể như ẩn như hiện.


- Tướng quân bác học, tiểu nhân khó sánh bằng.



Tuy nhiên tiểu nhân biết sông Quảng Tế chảy rất xiết, hơn nữa còn sâu hơn cả Đại Giang. Dù tướng quân nhiều người cũng không thể chặn sông được. Nhưng mỗi người đều khoác trọng giáp, nhiều như vậy trọng giáp có thể chìm vào nước, khó mà trôi được. Nếu thật không được có thể dùng quần áo để bọc đất đá quăng vào sông, đều có thể chặn dòng.



Chỉ cần sông bị chặn dòng, chút người của Tống cẩu này sao có thể là đối thủ của tướng quân?



Quân Kim rất nhiều trọng giáp, kể cả ngựa cũng được bọc giáp.



Phần lớn A Lý Hỉ đều là giáp nhẹ, làm tùy tùng của chính binh.



Quách Dược Sư híp mắt, không tự giác lộ ra nụ cười quỷ dị, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng ý kiến của Quách Kinh.



Quân Kim qua sông đều phải dỡ trọng giáp xuống.



Để lại trên bờ căn bản không có tác dụng. Vô phương, nếu mang giáp qua sông sức nặng rất lớn, rất phiền phức.



Nhưng ý kiến ném đá chặn dòng này khiến Quách Dược Sư động tâm.



Địa thế bờ nam Trần Kiều tương đối hẹp hồi nên mỗi lần phát động công kích chỉ có thể xông vào mấy nghìn người.



Quách Dược Sư ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ vai Quách Kinh:



- Nô tài ngươi tuy không học vấn nhưng suy nghĩ lại rất tốt, về sau sẽ ở bên ta.



Tính ra Quách Dược Sư thuộc hàng ngũ quý tộc Nữ Chân, thu vài tên nô tài là chuyện bình thường.



Quách Kinh nghe xong vội quỳ rạp lên mặt đất, nước mắt giàn giụa:



- Đa tạ tướng quân ưu ái, về sau nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực.



- Như thế việc chặn dòng sẽ giao cho ngươi xử lý.



Ta sẽ cho người nghe sự điều khiển của ngươi. Bắt buộc trước khi trời tối phải chặn được sông, nếu không ngươi cứ xách đầu đến gặp ta.



Dứt lời Quách Dược Sư vẫy tay gọi Lưu Tư.



Ghé vào tai gã nhỏ giọng phân phó một hồi. Lưu Tư nghe xong gật đầu liên tục, sau đó cùng Quách Kinh rời đi.