Tống Thì Hành

Chương 435 : Sau khi ta chết, nước lũ ngập trời cũng mặc

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


- Tiểu Ất, sao ngươi còn chưa đi.



Triệu Đa Phúc trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Ngọc Doãn.



Vừa rồi Ngọc Doãn dẫn Triệu Kham trở về liền phân phó Vương Yến Ca dẫn Triệu Kham, Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền lập tức rời Trần Kiều.



- Ta phụng mệnh Chủng công đóng giữ Trần Kiều.



Kể cả chết trận cũng phải đóng đinh ở đây. Huyên Huyên, bây giờ đừng trẻ con nữa. Tiểu ca cần ngươi chiếu cố. Ngươi và Thập Bát tỷ nhất định phải dẫn hắn về Khai Phong bình an, bằng không sẽ có vô số người cửa nát nhà tan.



Ta bây giờ không thể đi. Nếu ta đi thì Lỗ Tặc có thể nghênh ngang rời đi, ngày sau sẽ thành đại họa của Đại Tống ta.



- Nhưng...



Không biết tại sao, Triệu Đa Phúc lại đau lòng đến vậy.



Nước mắt tràn mi ra, hồi lâu không nói nên lời.



Có lẽ tiếng gọi “Huyên Huyên” của Ngọc Doãn đã chạm vào nơi mẫn cảm và yếu đuối nhất trong nội tâm nàng. Tóm lại, nàng không muốn đi, không muốn đi...Nhưng nàng biết, nàng nhất định phải đi! Nếu nàng là con gái của người thường, nàng có thể đồng sinh cộng tử cùng Ngọc Doãn! Nhưng nàng lại là Nhu Phúc Đế Cơ, từ một khắc nàng sinh ra đã quyết định nhiều chuyện không thể theo ý muốn.



- Ta không đi!



Triệu Kham ở ngoài lều lớn đột nhiên xông vào, Chu Tuyền chật vật chạy vào đứng phía sau cậu.



- Tiểu Ất, ngươi đã nói rồi, sẽ cùng ta cưỡi ngựa đạp thiên hạ, sao có thể để ta chạy thoát một mình?



Ngọc Doãn biến sắc nhìn Triệu Kham, ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói:



- Tiểu ca, đừng tùy hứng như vậy.



Nay cậu ở lại Trần Kiều không có ý nghĩa gì cả.



Phải sống, để phục hưng Đại Tống ta...



- Ta không...



Triệu Kham bướng bỉnh, quát to.



Nhưng không chờ cậu nói hết lời, Ngọc Doãn đập một nhát vào sau gáy làm Triệu Kham bất tỉnh.



Ôm Triệu Kham, Ngọc Doãn đưa cho Triệu Đa Phúc:



- Thời gian không còn nhiều, ngươi mang Tiểu ca và Thập Bát tỷ lập tức rời khỏi, đi về phía Đông rồi vòng trở về Khai Phong. Ta sẽ để Hô Diên lão tướng quân và Thập Tam Lang hộ tống các ngươi an toàn rút lui.



Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, màn trướng nâng lên, Cao Sủng và Hô Diên Chước xông vào.



Sắc mặt lập tức trầm xuống, đám này càng ngày càng không có quy củ.



- Ca ca...



- Thập Tam Lang, đừng nói nhiều.



Bây giờ không phải sức một người có thể thay đổi. Ngươi ở lại cũng vô dụng, bảo hộ tiểu ca và công chúa rời khỏi là được rồi. Hơn nữa, trong nhà ngươi còn có mẹ già, nếu ta gặp chuyện không may thì Yến Nô và Ngọc Như còn cần người trông nom.



Đại Lang hiện ở Kỳ Thành, tình huống sợ cũng không ổn.



Ba huynh đệ chúng ta phải có một người sống. Nếu ngươi không nghe ta thì ta lập tức tự sát trước mặt ngươi cho xem.



Ngọc Doãn nghiêm nghị mãnh liệt khiến lời Cao Sủng vừa đến khóe miệng liền phải nuốt vào.



Tròng mắt gã rưng rưng nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc khom người vái chào:



- Có Thập Tam Lang ở, chắc chắn sẽ không để chị dâu và Ngọc Như có vấn đề gì.



- Đi cả đi!



Ngọc Doãn nói xong khoác tay chặn lại, đi ra ngoài không hề quay đầu.




Tảo Hồng mã dưới háng dù không phải bảo mã lương câu nhưng cũng là ngựa tốt khó kiếm.



Đao nhanh, ngựa nhanh, trong chớp mắt vọt tới thanh niên kia.



Thanh niên kia lại không thèm để ý, dùng song giản bằng thép đón đỡ.



Song giản của thanh niên này dài hơn nhiều so với giản thông thường, chừng năm thước Tống, tức 1m5. Cán dài một thước năm tấc, thô như nắm tay. Cặp giản sắt kia múa lên liền khiến đại đao của Vương Yến Ca bật ra, gã mở miệng mắng to:



- Ai là Lỗ Tặc? Các ngươi không dám tranh phong cùng Lỗ Tặc, chỉ có thể cậy mạnh ở đây thôi à...



Lời còn chưa dứt, người trung niên trong đội ngũ lại lớn tiếng nói:



- Tam Lang, lui ra.



Y giục ngựa tiến lên, ôm song giản chắp tay với Vương Yến Ca:



- Ta là Địch Khắc Địch Triều Phụng Lang của Địch Mã Doanh, các hạ là ai?



Dù chỉ có một hiệp nhưng hai tay của Vương Yến Ca bị song giản của thanh niên kia chấn run lên.



Sức lực tên đen như than này không ngờ có thể ngang với Thập Tam Lang?



Vương Yến Ca nghe xong kinh ngạc, thấy người trung niên mở miệng, nhăn mày, trầm giọng hỏi:



- Địch Mã Doanh? Các ngươi tới đây làm gì?



- Nghe nói tiền phương có chiến sự, lão phu dẫn đứa con đến điều tra.



Không đợi Vương Yến Ca mở miệng trả lời, Triệu Đa Phúc sau lưng nàng mắt sáng lên, giục ngựa tới bên Vương Yến Ca.



- Ông là Triều Phụng Lang?



Địch Khắc Địch thấy một cô gái trẻ ôm một đứa bé tiến lên, lập tức ngẩn ra.



- Cô là...



- Bổn cung là Nhu Phúc Đế Cơ, xin Địch Triều Phụng Lang lập tức dẫn người gấp rút tiếp viện Trần Kiều.



Địch Khắc Địch giật mình, trong lòng đầy nghi hoặc.



- Tam Lang, Nhu Phúc Đế Cơ là gì?



Tiêu Thành đến bên cạnh Địch Lôi, vẻ mặt mờ mịt.



- Đồ ngu, Nhu Phúc Đế Cơ là công chúa...



Tiêu Thành nghe xong, lập tức mỉm cười:



- Vớ vẩn, nói hươu nói vượn. Nếu là công chúa sao không an ổn đứng ở kinh, đến nơi dã ngoại hoang vu này làm gì?



Thằng nhãi này đang giả ngu để nhắc Địch Khắc Địch.



Đúng vậy, đường đường là công chúa sao có thể xuất hiện ở đây.



Địch Khắc Địch cau mày, cười lạnh:



- Cô nương, cô thật biết đùa. Cô nói cô là Nhu Phúc Đế Cơ, không biết có bằng chứng gì hay không?



Triệu Đa Phúc vừa định mở miệng, nào ngờ Triệu Kham trong ngực bị động, dần tỉnh lại.



Cậu thậm chí không rõ tình hình xung quanh, mở mắt liền kêu ầm lên:



- Tiểu Ất thối tha, ngươi dám đánh ta. Sau này về ta nhất định bắt phụ hoàng đánh mông ngươi.



Một câu, không chỉ có đám người Triệu Đa Phúc và Vương Yến Ca biến sắc mà ngay cả đám người Địch Khắc Địch cũng ngơ ngác nhìn nhau.