Tống Thì Hành

Chương 446 : Lời thề

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Phóng thích tù binh?



Ngọc Doãn thật không thể ngờ, đến nơi này lại nghe được tin tức như vậy.



Hoàng Nhan Tông Vọng, còn có hai vạn người Nữ Chân kia, một khi trở về Thượng Kinh, ngày nào đó sẽ mang đến tai họa khôn lường cho Đại Tống.



Bản tính của người Nữ Chân là có thù tất báo, nhất định họ sẽ càng thêm hung ác hơn so với bây giờ.



Mà quan trọng nhất là một khi phóng thích hai vạn người Nữ Chân kia, quốc lực Nữ Chân tuy có suy yếu, nhưng cũng có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí.



Mình tử chiến ở Triêu Dương Môn, Trần Kiều liều chết chiến đấu, Thân quân Thái Tử gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, đám người Đổng Tiên, Hô Diên Chước, Vương Mẫn Cầu lại mất mạng uổng công vô ích. Một khi đã như vậy, tất cả những chuyện trước đây hắn cố gắng còn có ý nghĩa gì?



- Chủ ý của triều đình là gì?



Ngọc Doãn im lặng một lúc lâu, khẽ hỏi



Chủng Sư Đạo nhìn hắn một lúc lâu mới chua xót trả lời:



- Triều đình đã phê chuẩn Minh thư.



- Hô!



Ngọc Doãn thở dài ra một hơi, cũng không nói lại lời nào.



Đám người Chủng Sư Đạo nói chuyện với nhau, hắn một câu cũng không nghe lọt, trong đầu chỉ cảm thấy rối bời, bên tai ong ong không ngừng. Cho đến lúc Chủng Sư Đạo đập vào bờ vai của hắn, Ngọc Doãn lúc này mới tỉnh táo lại. Yến Anh, Từ Xứ Nhân đã rời đi, trong thư phòng chỉ còn có hai người Doãn Ngọc và Chủng Sư Đạo.



- Chủng công, làm sao mà trở thành tình trạng như thế này vậy?



Rõ ràng là đại thắng, vì sao kết cục lại giống như là quân ta thảm bại.



Chẳng những phải phóng thích những tù binh kia, còn lại phải bồi thường tiền cống nạp hàng năm...Như vậy, mà là thu hồi Yến Sơn Phủ, lại có thể như thế?



- Tiểu Ất chớ có để vào trong lòng, triều đình như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ



Nói thế ngươi cũng hiểu, Thái Thượng Đạo Quân sắp trở về Đông Kinh...Có một số việc, cũng không phải đơn giản như ta và người nghĩ.



- Lão đang nói cái gì vậy?



Ngọc Doãn cảm thấy Chủng Sư Đạo cũng có chút bối rối, thế cho nên nói đến chuyện này có phần lộn xộn.



- Lại không thể vãn hồi sao?



- Tiểu Ất, sợ là không có cách nào xoay chuyển được.



Chỉ một câu đứt hết cả vọng tưởng của Ngọc Doãn




Nếu Minh ước Tống Kim đã ký kết, như vậy Hoàn Nhan Tông Vọng và hai vạn tù binh kia tất nhiên sẽ được phóng thích.



Trong lòng Ngọc Doãn biết, chuyện này không có khả năng có cơ hội thay đổi, bản thân Triệu Hoàn kia càng không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất gì, nói thẳng ra thì chỉ là dễ dàng thỏa mãn với thành tích hiện có, không có suy nghĩ tiến thủ mà thôi. Hắn không muốn khai chiến cùng người Nữ Chân, đồng thời sau khi Triệu Cát trở về càng sợ hãi uy hiếp đối với ngôi vị Hoàng đế của hắn ta. Dưới tình hình này, có thể nhanh chóng đình chiến với người Nữ Chân, đối với Triệu Hoàn mà nói là một việc tốt.



Nói cách khác, muốn giữ Hoàng Nhan Tông Vọng và tù binh Nữ Chân lại, trở ngại trùng điệp.



Đây không phải là hai vạn con cừu, mà là hai vạn kẻ ác. Ngọc Doãn không có khả năng điều động Thân quân Thái Tử, càng không có khả năng điều tạm binh mã từ chỗ khác, như vậy làm thế nào ngăn chặn được người Nữ Chân đây? Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn thật sự đau đầu nhức óc.



Hắn không thể ở ngoài sáng mà ra tay, thì chỉ có thể âm thầm phục kích.



Nhưng nên tìm sự giúp đỡ từ đâu?



Ngón tay Ngọc Doãn nhẹ nhàng gõ lên bàn, khóe mắt liếc qua, đột nhiên lọt vào mắt một vật đặt trên mặt bàn, trong lòng không khỏi khẽ động.



- Lão Cao!



Ngọc Doãn cao giọng gọi to.



Cao Thế Quang đang đứng ở ngoài thư phòng hầu hạ, nghe thấy Ngọc Doãn la lên, vội đi tới nói:



- Lang quân có gì dặn bảo?



- Lão Cao còn nhớ Thất Thập Nhị Lang Biện Khẩu không?



- À?



Cao Thế Quang ngẩn ra, chợt phản ứng kịp nói:



- Lang quân nói chính là Điền Hành Kiến Biện Khẩu?



- Đúng vậy.



- Tiểu nhân tất nhiên biết...Hơn một năm nay tiểu nhân từng đi qua Biện Khẩu, với Điền Đại Đương Gia cũng có chút giao hảo.



Lần trước Lang quân quyết tử trận chiến Trần Kiều, Điền Đại Đương Gia sau khi nghe nói còn mang thủy quân tập kích bất ngờ bến Bạch Mã muốn giúp đỡ Lang quân...



Ngọc Doãn gật gật đầu:



- Như vậy rất tốt!



Hắn ngẫm nghĩ một chút, cầm bút viết một phong thư, gộp cả cái thẻ bài cùng đưa cho Cao Thế Quang



- Lập tức đi tìm Đại lang, bảo hắn tìm mười mã quân đi cùng ngươi, đi suốt đêm đến Biện Khẩu, gặp Điền Hành Kiến thì nói với hắn: Ta muốn hắn đến đây!