Tống Thì Hành

Chương 451 : Oát ly bất (1)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Triệu Hoàn đích xác là không biết cái gọi là Giang hồ Tuyệt sát lệnh rốt cuộc là chuyện thế nào?



Thân ở Hoàng thành, sự việc trong phủ Khai Phong cũng chưa chắc đã biết được hết huống chi là ở phía xa ngàn dặm tại đường Hà Bắc.



Trên thực tế, Tuyệt sát lệnh do động Hòa thượng Tây Sơn phát ra, đã truyền khắp đầu đường xó chợ Khai Phong.



Đối với Tuyệt sát lệnh này, dân chúng bách tính phản ứng vô cùng sôi nổi. Thậm chí ở tại Ngõa Tư Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc), nhóm Thuyết Sử tiên sinh còn đặc biệt sáng tác ra tiết mục ngắn, giải thích nội dung Tuyệt sát lệnh cho mọi người. Tuy nhiên, người đầu trò làm ra chuyện này không phải là Ngọc Doãn mà là Mã Thiên Vương động Hòa thượng Tây Sơn. Về phần Mã Thiên Vương tên gọi là gì, ý kiến không đồng nhất, không ai biết được.



“...Gặp Lỗ Tặc kiêu ngạo như thế, Mã Thiên Vương giận tím mặt.



Hắn lập tức triệu tập Bát đại Kim cương dưới quyền, truyền ra Tuyệt sát lệnh, lệnh cho anh hào đường Hà Bắc bắt giết tù binh Oát Ly Bất, để giải oan cho những dân chúng chết thảm dưới gót sắt Lỗ Tặc. Nói tới Mã Thiên Vương là ai? Chính là một ngôi sao trên trời hạ trần. Người này thân cao quá trượng, thắt lưng rộng mười vòng tay ôm, hai cánh tay phát ra kình lực, tay cầm một cái chày Kim cang, rống to một tiếng có thể dọa đẩy lùi triệu đại quân...”



Bên trong quán trà Tang Gia Ngõa Tử, Thuyết Sử tiên sinh nước miếng văng tứ phía, kể chuyện xưa của Hà Bắc Mã Thiên Vương.



Người nghe bên dưới, thỉnh thoảng phát ra một trận âm thanh vỗ tay tán thưởng khen hay, đám đông có vẻ vô cùng kích động.



Ngọc Doãn ngồi ở trong quán trà, nghe Thuyết Sử tiên sinh kia thêu dệt bừa bãi, cảm thấy đích thực là có một loại cảm giác khóc dở mếu dở.



- Lang quân, có chút hối hận?



Trần Quy cưới ha hả rót một chén rượu cho Ngọc Doãn, nhẹ giọng trêu chọc:



- Lang quân hao tâm tổn lực, vô duyên vô cớ tạo thành uy danh cho cái đồ bỏ Mã Thiên Vương kia.



Ngọc Doãn không khỏi cười khổ một tiếng



- Nói tới, thật là hối hận.



Hơn một tháng trời quan sát, Ngọc Doãn đã khẳng định Trần Quy đính thực là một quân tử.



Người này tài năng khác thường, mà lại phân biệt rõ đúng sai.



Tuy rằng y là do Chu Quế Nạp tiến cử tới đây, nhưng lại không phải thật sự là thân tín của Chu Quế Nạp.
- Chuyện này khó gì, kêu Mã Hòa thượng phát ra một đạo mệnh lệnh, Thương Châu hảo hán không được di chuyển khỏi khu vực, bất kể là người nào vượt khỏi biên giới đều là giặc cỏ. Đến lúc đó chỉ cần cho chút bồi thường, những hảo hán đích thực này tự nhiên sẽ đàng hoàng ở lại Thương Châu.



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, không có nói gì.



Hắn đang suy nghĩ về khả năng kế sách này của Trần Quy, mấu chốt vấn đề e là còn đặt trên người Mã Khuếch Tây Sơn động Hòa thượng.



Sau một lúc lâu suy tính, Ngọc Doãn quyết định hay là vật lộn một hồi.



- Những lời này cực đúng. Ta liền sai Cao Thế Quang lập tức đi Tây Sơn một chuyến.



- Lang quân, Lỗ Tặc kia chính xác sẽ phá hỏng nền móng của Đại Tống ta sao?



Trần Quy trong lúc bất chợt đặt ra câu hỏi đó khiến Ngọc Doãn ngẩn ra.



Một lát sau, hắn nhẹ giọng đáp:



- Dị tộc ở phương Bắc có lòng liều chết diệt Đại Tống ta.



Trước đây có Người Liêu Khiết Đan, bây giờ có Lỗ Tặc Nữ Chân...Sau này ngay cả bộ lạc Mạc Bắc cũng có thể trở thành cái họa trong lòng. Đại Tống ta bốn bề có địch, nếu không thể mở một con đường máu, sớm muộn gì nhất định sẽ bị dị tộc phá sập, đến lúc đó cơ nghiệp thiên thu rơi vào tay dị tộc. Tất cả người Tống sẽ trở thành nô dịch cho dị tộc, thì ngay cả một chút tâm huyết cuối cùng cũng tiêu tan hầu như không còn.



Chuyện ngày hôm nay Tiểu Ất làm cũng không phải là vì mình mà là vì vạch mưu hiến kế cho mai sau.



Họa người Hồ, vốn là ác mộng của dân tộc người Hán.



Từ Ngũ Hồ loạn hoa bắt đầu, thì không ngừng tàn sát người Hán, Trần Quy đọc thuộc lòng sử sách, làm sao có thể không biết?



Cái gọi là “ Đại hòa hợp” chẳng qua là một loại tô điểm đẹp cho thế hệ sau. Ít nhất trong sử sách các triều đại đổi thay, chưa bao giờ có nói như thế.



Trần Quy ngập ngừng, sau một lúc thờ dài một hơi.



- Hận không thể giết hết giặc Hồ.