Tống Thì Hành

Chương 452 : Oát ly bất (2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Lời nói nhuốm màu máu tanh như thế, lại xuất phát từ miệng của Trần Quy hào hoa phong nhã, ít nhiều khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy giật mình.



Hắn khẽ mỉm cười,hạ giọng nói:



- Lời Nguyên Tắc nói, cơ bản lời nói Tiểu Ất cũng suy nghĩ.



Dứt lời hắn nhìn về phía Trần Quy.



Hai người nhìn nhau cười, không hề nói lời nào.



Giờ phút này, thật ra cần gì nói những lời hùng hồn...Ngọc Doãn cũng không biết, chính tại thời điểm hắn và Trần Quy bàn bạc làm sao giải quyết hai vạn tù binh Nữ Chân, ở một góc của quán trà có một người mặc trang phục nam tử người Hán, đang nhíu chặt lông mày, nghe Thuyết Sử tiên sinh kể chuyện xưa, trên mặt lộ một chút vẻ lo lắng.



Không chờ Thuyết Sử tiên sinh nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi



Đi khỏi Tang Gia Ngõa Tử hắn đi thẳng đến Đông Giác lầu



Dừng lại ở một tòa trạch viện bên cạnh Cao Dương quán, hắn sau khi liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thì đưa tay gõ vào cánh cửa.



Cửa vừa mở, hé ra một khe nhỏ.



Người bên trong nhìn thấy rõ ràng hình dáng của người tới, vội mở cửa ra mời người tiến vào.



- Lang quân tình hình thế nào?



Người nọ trầm giọng hỏi.



- Hồi Tiêu đồng sự, Lang quân đang ở trong phòng đọc sách, cũng không có hành động gì khác thường.



- Rất tốt.



Người nọ gật đầu, cất bước đi thẳng đến sảnh đường.



Không đợi hắn đi vào bên trong nhà, thì đã nghe thấy từ bên trong phòng truyền ra tiếng đọc sách lúc trầm lúc bổng.



Hắn đi vào sảnh đưởng chỉ thấy một người vạm vỡ ngồi ngay ngắn ở giữa, nhắm mắt lại, nghe một nam tử dáng vẻ thư sinh đọc sách.



Khi người tới sau khi vào nhà, người đàn ông kia mở to mắt.



- Tiên sinh vất vả, hôm nay đến đây, đợi ngày mai lại làm phiền tiên sinh.
Mà bây giờ, Hoàn Nhan Tông Vọng lại học được tính ẩn nhẫn, điều này cũng làm cho Tiêu Khánh cảm khái.



Triều đường Đại Tống tranh đấu không ngừng, nhưng Đại Kim thật ra cũng chẳng kém hơn. Chẳng qua, triều đình Đại Kim tranh đấu nhiều nhất giới hạn giữa việc nắm giữ binh quyền trong tay các Lang quân. Cứ như Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Vọng hai bên tranh đấu gay gắt, chưa bao giờ ngừng.



Nhưng việc này thì không phải một ngoại thần Tiêu Khánh hắn có thể tham gia.



Hắn chỉ cần theo một người Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi là được, bất kể là Hoàn Nhan Niêm Hãn cũng tốt, Hoàn Nhan Oát Ly Bất cũng thế, đấu đá ngươi sống ta chết, với hắn không có liên quan gì.



- Nhị Lang quân xin nghỉ tạm, ta lại quay về trạm nghỉ chân.



Nếu có việc gì cần, thì cho người nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giải quyết.



- Lão Tiêu, đúng là có một việc cần phiền đến ngươi.



- Xin Lang quân chỉ bảo.



- Hai ngày nay ta nghe tiên sinh đọc sách, rất thông hiểu.



Người Nam này tuy nói yếu đuối, nhưng chính xác thì có chút mặt tốt...Cho nên ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta tìm nhiều sách đến, yêu cầu tiên sinh đọc cho ta. Nếu mỗi ngày sống ở đây cứ thế thì ngột ngạt đến chết, cũng nên tìm chút tiêu khiển, không biết ngươi có thể giúp ta một lần không?



- Cũng không biết Lang quân muốn nghe đọc sách?



Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức tươi cười rạng rỡ



- Ta nghe tiên sinh kia nói, đọc lịch sử có thể biết nhìn xa trông rộng.



Cho nên ta cũng muốn nghe nhiều một chút sách về lịch sử, hãy tìm một vài quyển hay chứ? Tiên sinh kia nói, nam nhân trong sử sách, Sử ký, Hán thư và Tam Quốc Chí không tồi. Xin tiên sinh tìm cho ta ba quyển sách này...Ngoài ra người Nam có danh sĩ nổi danh tên là Tư Mã Quang, từng làm “Tư Trị Thông Giám”. Ta vô cùng hiếu kỳ, lão Tiêu nếu như ngươi có cách, đừng ngại hao tâm tổn trí, tìm cho ta cuốn sách này.



Tiêu Khánh nghe xong không khỏi nhíu mày



Người phiên dịch này cũng nhiều chuyện, Sử ký Hán thư và Tam Quốc Chí tìm một cái cũng được, nhưng “Tư trị Thông Giám” đích thực có chút phiền phức.



Hoàng đế Huy Tông phế bỏ tác phẩm của bè cánh Nguyên Hữu, Tư Mã Quang kia chính là thủ lĩnh Nguyên Hữu, tác phẩm của hắn tất nhiên cũng liệt vào thuộc loại sách cấm. Cho dù dân gian có lưu truyền rộng rãi, nhưng nếu muốn tìm nguyên bộ, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, Hoàn Nhan Tông Vọng đã đề xuất yêu cầu. Tiêu Khánh cũng không tiện từ chối. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn liền gật đầu đồng ý. Sau khi nói chuyện với Hoàn Nhan Tông Vọng mấy câu, Tiêu Khánh xin từ biệt rời đi.



Ra khỏi cửa, hắn đi thẳng đến trạm nghỉ chân.



Khi hắn đi ra khỏi cửa sân cũng không biết là trong nháy mắt một người bán hàng rong bên quầy bán hàng ven đường ánh mắt lại sáng lên, tò mò nhìn thoáng qua về phía cửa nhà kia.