Tống Thì Hành

Chương 456 : Cáo già (2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Thời gian cách gần hai năm, điều tra sợ là cũng khó khăn.



- Đúng rồi, Chủng công hôm nay gọi ta đến, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?



- Tâm sự một chút, chỉ là tâm sự thỏa thích một chút.



Chủng Sư Đạo cười ha hả, cúi đầu uống một hớp, dáng vẻ như một lão thần tiên ung dung tự tại, lại làm cho Ngọc Doãn tức giận đến thiêu đốt ngũ tạng.



Lão nhân này thật sự là, thật sự là quá ghê tởm.



- Tiểu Ất ta nghe nói Hoàn Nhan Oát Ly Bất cũng không ở tại trạm nghỉ chân.



- À?



- Người này mà bây giờ còn chưa coi là cái họa trong lòng, thì sớm nuộn gì cũng sẽ thành đại họa.



Hôm qua, Trương Thúc Dạ tìm lão phu, cũng nói đến chuyện này. Hắn với lão phu có nhận định giống nhau, người này tốt nhất ở lại đây cho thỏa đáng. Chỉ có điều quan gia đã đáp ứng, giờ đổi ý cũng không kịp. Ta nghe nói, phong cảnh Đăng Châu vô cùng tốt, cũng không biết khi nào Tiểu Ất rảnh rỗi, đi du ngoạn một phen. Trương Tướng công ở đó cũ có một vài bạn cùng học cũ, đến lúc đó có thể làm người dẫn đường cho Tiểu Ất.



Lời mở đầu này không dính dáng đến lời nói sau, lại làm cho con ngươi Ngọc Doãn chợt lóe lên.



Chủng Sư Đạo đã đoán ra tâm tư của ta rồi hả



Nghe giọng điệu của hắn dường như cũng tán thành cách làm của ta. Nhưng tốt nhất chuyện này vẫn là không nên nói ra, khỏi bị rút dây động rừng.



- Tiểu Ất cũng nghe qua phong cảnh Đăng Châu rất đẹp, chỉ có điều không rảnh để đi tới.



Ngày mười bảy, Tiểu Ất đã phải rời kinh đi đến đóng quân tại Túc Ninh trại. Chuyến đi Chân Định này chẳng biết lúc nào có thời gian rảnh rỗi.



- Ha hả, có cơ hội, có nhiều dịp.



Chủng Sư Đạo nhìn một vòng như không thèm để ý, đề tài câu chuyện lại chuyển sang:



- Tiểu Ất có biết Tiêu Khánh không?



Ngọc Doãn bất đắc dĩ phát hiện ra, hắn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Chủng Sư Đạo. Không hổ là chủ nhân cả một đời chìm nổi trên quan trường. Đường đi nước bước khống chế trong tay, đích xác là lò lửa thuần một màu xanh. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cục diện gần như nằm trong lòng bàn tay Chủng Sư Đạo. Ngọc Doãn mặc dù cố ý đấu ngang bằng, nhưng kết quả là vẫn bị Chủng Sư Đạo dắt mũi dẫn đi...



Thật là một lão quan nhân lọc lõi!



Ngọc Doãn trong lòng cảm thán một tiếng, nói:



- Tiêu Khánh? Không phải là sứ giả Kim quốc sao?




Triệu Kham nghe thấy lập tức hưng phấn lên:



- Tiểu Ất, ta nửa năm qua ở trong cung đọc sách.



Ta sai người tìm rất nhiều sách mang đến, có Tây Vực đấy, có tái bắc nữa...Hóa ra thiên hạ này lại rộng lớn như thế, nếu không có các bậc hiền triết ghi lại, thì không biết được. Hai ngày trước ta còn xem cuốn Đại Đường Tây Du Ký, cảm giác có chút thần kỳ. Trong sách ghi lại rất nhiều thứ mới lạ, ta mặc dù là Thái Tử thế nhưng cũng không biết hết được, càng chưa bao giờ nhìn thấy, thật lấy làm tiếc.



Hôm qua nói lại cùng với mẫu thân, mẫu thân cũng vô cùng hiều kỳ



Sau này, nếu có có cơ hội, nhất định phải mở mang kiến thức một phen...Nực cười đám người trong triều đình kia, cả ngày bàn mưu tính kế, tất cả lại không biết thiên hạ này lớn như thế.



Những người đó thật sự không biết sao?



Từ đời Tống đến nay, văn phong đang lên, sao có thể không biết được thiên hạ rộng lớn.



Không phải không biết mà là không muốn biết, không muốn biết mà thôi.



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:



- Tiểu ca nếu muốn thỉnh giáo những điều mới lạ đó, chỉ bằng đạo thánh hiền, sợ cũng khó thực hiện.



Ta nghe nói cực tây, nơi đó có một quốc gia, có một quốc giáo tên là Islam.



Ta từng có cơ hội tình cờ thấy tranh tông giáo của bọn hắn. Trong bức tranh là một người con gái, tay cầm kinh Coran, một tay cầm dao.



Kẻ tin ta trao tặng kinh Coran, kẻ không tin ta liều chết với ngươi.



So với Đại Tống ta, văn phong cượng thịnh, nhà nho thích nói đạo lý, nhưng bên cạnh đó lại không có một tín ngưỡng thống nhất, càng không có cách nào đem sự cường thịnh của Đại Tống ta truyền khắp thiên hạ, Nguyên nhân chính là trong tay chúng ta chỉ có quyển sách, lại không có cán dao, thế cho nên bị dị tộc ức hiếp.



- Một tay cầm sách, một tay cầm đao thép?



Triệu Kham như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu không nói tiếng nào.



Ngọc Doãn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ rót thêm nước cho Triệu Kham rồi sau đó nhấp một ngụm, ngắm cảnh hoa quế đua nở trong sân, lẩm bẩm:



- Lần này từ biệt Đông Kinh, lại không biết lúc nào có thể trở về. Tiểu Ca ngươi làm Thái Tử cao quý, lại ở sâu trong cung, không nhìn nổi ra ngoài cung phồn hoa tươi đẹp, cũng là một chuyện đáng tiếc. Ta vừa đi, chỉ sợ Tiểu Ca ngay cả chỗ để đến cũng không có.



Triệu Kham ngẩn ra, bật thốt lên:



- Vậy phải làm thế nào?