Tống Thì Hành

Chương 461 : Tử sĩ (1)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Chủng công, Tiểu Ất sẽ ra tay sao?



Chủng Sư Đạo khoanh tay đứng ở lương đình trong hoa viên, Từ Xứ Nhân đứng sau lo lắng hỏi.



- Mặc kệ hắn xuất thủ hay không, lão phu đã quyết ý giết Tiêu Khánh rồi.



- Nhưng...



- Từ tướng công cứ yên tâm, ta đã triệu tập trăm tên tử sĩ, ngày mai hành động.



Chuyện này nếu có sai lầm, đều có lão phu dốc hết sức gánh chịu, tướng công sẽ không bị liên lụy vào trong đó...Ta thấy Tiểu Ất, có ý phục kích Oát Ly Bất, đến lúc đó còn muốn tướng công giúp đỡ nhiều. Nếu ta xảy ra chuyện, đại cục trong triều còn phải dựa vào tướng công gánh vác.



Thần sắc Chủng Sư Đạo ngưng trọng, xoay người nhìn lại Từ Xứ Nhân.



Bên Ngọc Doãn không có tin tức khiến Chủng Sư Đạo không khỏi có chút lo âu.



Nhưng lão lại không thể đi hỏi, càng không thể bức bách Ngọc Doãn. Nói đã nói rất rõ ràng rồi, làm thế nào, còn phải xem quyết định của Ngọc Doãn. Chủng Sư Đạo rất rõ ràng, nếu giết Tiêu Khánh, ít nhất có thể chặt đứt một cánh tay của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi.



Minh ước Yến Sơn trong mắt lão không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục.



Rõ ràng đánh thắng trận, nhưng kết quả lại chẳng khác gì thất bại.



Đường đường Đại Tống, lại yếu đuối như vậy hay sao? Tuy rằng Chủng Sư Đạo hiểu rõ Triệu Hoàn làm như vậy vì ứng phó Triệu Cát về triều. Nhưng bất kể thế nào, hơn mười vạn tướng sĩ đẫm máu chiến đấu giành chiến thắng không thể vô duyên cớ mà vứt bỏ. Bởi vậy dù phải liều cái mạng già này cũng phải xử lý Tiêu Khánh. Với quốc lực hiện nay của Nữ Chân, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng lại đi khai chiến.



Cho nên mà nay, tru sát Tiêu Khánh là thời cơ tốt nhất.



Đối với kế hoạch này của Chủng Sư Đạo, Từ Xứ Nhân cũng không phải đặc biệt tán thành.



Thiên triều thượng quốc, nhân hiếu thống trị thiên hạ. Đường đường Đại Tống sao có thể dùng loại thủ đoạn ám sát này? Nếu truyền ra ngoài thì thật sự làm mất quốc thể.



Nhưng Chủng Sư Đạo khăng khăng như vậy, làm cho Từ Xứ Nhân không có lựa chọn nào khác.



Y cũng biết, giết chết Tiêu Khánh đối với người Nữ Chân mà nói, chính là một đả kích trầm trọng. Nhưng trong lòng dù gì vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.



- Ngọc Tiểu Ất muốn giết Oát Ly Bất?



Từ Xứ Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.



Chủng Sư Đạo khẽ mỉm cười, ánh mắt lại cực kỳ linh hoạt, sắc bén:




Dưới ánh nến mờ mờ, Triệu Phúc Kim mở túi đồ ra, đã thấy bên trong là một quyển sách. Mở ra, đôi mắt - xinh đẹp đảo qua, Triệu Phúc Kim liền nhìn rõ nội dung trong cuốn sách, rõ ràng là một bản cầm phổ, bên phải viết ba chữ lớn: Phổ Am Chú.



Tự thể cực kỳ phóng khoáng, Triệu Phúc Kim nhìn càng cảm thấy nhìn quen mắt.



Đây là...chữ của Tiểu Ất!



Chữ của Ngọc Doãn siêu thoát, ở thời đại này, có thể nói là duy nhất.



Dù là Tống Huy Tông Triệu Cát cũng vô cùng tán thưởng Ngọc Doãn. Trước đây Triệu Phúc Kim từng được mấy bản cầm phổ của Ngọc Doãn, cho nên không xa lạ gì với chữ viết của Ngọc Doãn. Chỉ có điều Ngọc Doãn đã lâu không làm khúc phổ, thế cho nên Triệu Phúc Kim cũng hơi cảm thấy lạ lẫm.



“Hôm qua ta thấy Đế Cơ rầu rĩ không vui, cho nên có chút bận tâm.



Trong khoảng thời gian này, ta nghiên cứu Phật pháp, nên đã sáng tác một khúc Phổ Am Chú, có thể làm cho tâm trạng Đế Cơ thư thái hơn”



Phổ Am Chú, vốn là cao tăng Nam Tống là Phổ Am Thượng Nhân sáng tác. Ngọc Doãn ghi chép lại Phổ Am Chú tặng Triệu Phúc Kim, lại làm cho Triệu Phúc Kim ấm áp trong lòng.



Hôm qua mới chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Tiểu Ất lại nhớ ở trong lòng.



- Lấy cầm đến!



Triệu Phúc Kim do dự một chút, liền chỉ bảo Khang Lý.



《 Phổ an nhân tố thiện sư ngữ lục 》 nói: Phương pháp sung sướng, từ bi tốt nhất xua đuổi trùng, chuột, muỗi, kiến; dùng phương pháp đơn giản, thoải mái nhất để tránh đi hung tà, oán kết, ác sát.



Phổ am thiền sư là thập tam đại pháp tự Thiền tông lâm tế pháp hệ, cũng là một vị thiền sư đại triệt đại ngộ lớn.



Phổ Am Chú này được lưu truyền rộng rãi ở hậu thế. Căn cứ đơn âm so le tổ hợp, cấu thành một giai điệu tự nhiên, giống như Thiên Địa Nhân giao hòa lẫn nhau có thể làm cho con người quên mất hết thảy phiền não.



Lúc ban đầu Triệu Phúc Kim còn thấy hơi mới lạ.



Cảm giác kinh văn kia không thích hợp lắm.



Nhưng hợp với tấu vài lần, tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Triệu Phúc Kim nhắm mắt lại, sau một hồi hít sâu một hơi.



- Tiểu Ất ngày trước vẫn còn ở đây, tài hoa này, ai có thể sánh bằng?



Mở đôi mắt sáng ra, trên mặt Triệu Phúc Kim hiện lên nụ cười rạng rỡ.