Tống Thì Hành

Chương 460 : Nhà nào cũng có chuyện khó nói (2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Sao Ngọc Lang quân lại ở đây?



Đang suy nghĩ, một âm thanh cắt đứt ý nghĩ của Ngọc Doãn.



Hắn ngẩng lên nhìn, thấy Lý Bảo đang bước lên lầu, vẻ mặt sợ hãi.



Nhìn thời gian, cũng giữa trưa...Phỏng chừng Triệu Kham rất nhanh sẽ đến. Ngọc Doãn lập tức cười:



- Ta tới sớm rồi. Ở trong có chút khó chịu nên ra ngoài này đứng một lát. Lý giáo đầu tới thật đúng lúc, quý nhân sẽ lập tức đến ngay.



Lý Bảo và Triệu Kham gặp nhau, gợn sóng không sợ hãi.



Đối với Lý Bảo, Triệu Kham cũng không quá để ý. Nhưng bởi vì Ngọc Doãn đề cử, nên cũng thu nhận Lý Bảo. Đương nhiên, hai người gặp nhau thì đây là lần đầu tiên. Những ngày sau sẽ tự có người tiếp đón Lý Bảo, Triệu Kham sẽ không dễ dàng ra gặp mặt Lý Bảo. Nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, cũng hoặc là dù ngày sau Lý Bảo có thể vào triều đình, đoán chừng cũng khó mà gặp được Triệu Kham.



Cho nên Lý Bảo vô cùng quý trọng cơ hội này, trên tiệc rượu rất cung kính với Triệu Kham.



Triệu Kham cũng tỏ ra rất tán thưởng Lý Bảo.



Thấy Lý Bảo đã bước lên chiến tuyến với Triệu Kham, Ngọc Doãn coi như là yên lòng.



Mấy người ngồi trong chốc lát, Ngọc Doãn đột nhiên nói:



- Tiểu ca, nghe nói qua hai ngày này dưới lầu Sư Tử sẽ có vũ long, không biết Tiểu ca có hứng thú không?



- Ồ?



Triệu Kham nghe vậy ngẩn ra, rồi vui vẻ nói:



- Lại có náo nhiệt sao?



- Sau giờ ngọ Trung thu, ta thiết yến ở đây, đến lúc đó có mời Nhị Thập Lục Lang và mọi người cùng nhau vui vẻ đến xem náo nhiệt.



- Ừm, như thế rất tốt.



Triệu Kham nói:



- Trung thu phụ hoàng muốn thiết yến ở hồ Kim Minh, nói là khoản đãi sứ giả Lỗ Tặc.



Ta cũng không muốn đi đến đó, đang chẳng có việc gì, Tiểu Ất có chủ ý vậy thì ta đến đây cùng vui vẻ với mọi người.



Trong lòng Ngọc Doãn thầm cảm thấy hổ thẹn, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười.



Ăn uống xong, Triệu Kham liền đứng dậy rời đi.
Ngồi trong thư phòng, hắn nhìn qua cửa sổ, ngắm hoa quế nở rộ đầy viện không khỏi lâm vào trong trầm tư...



- Tiểu Ất ca!



- A!



Ngọc Doãn ngẩng đầu, đã thấy Yến Nô bưng một khay thức ăn đi vào.



- Thấy huynh sau khi trở lại rầu rĩ không vui, cũng không dám đã quấy rầy huynh. Tuy nhiên, cho dù là bận công vụ thì cũng phải ăn uống mới được.



Yến Nô nói xong, đặt khay thức ăn trước mặt Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, lúc này mới để ý sắc trời đã tối, bên ngoài cũng đã đen kịt.



Trong phòng đèn sáng lúc nào mà hắn lại không cảm giác được.



Vẫn là quá non kém rồi, không giấu được tâm tư.



Cũng may mắn là ở nhà, đổi lại là trên triều đình, sợ sớm đã bị người nhìn ra manh mối.



Ngọc Doãn cười xin lỗi với Yến Nô, lại nhìn khay thức ăn trên bàn:



- Bánh thịt dê, cháo Thất Bảo ngũ vị...sao hôm nay không nấu ăn ư?



- Sao không nấu chứ, đây chính là các món mà Kim Liên đặc biệt học từ tay nghề tại lầu Phong Nhạc đấy.



Khi huynh về, Kim Liên định nói với huynh rồi, nhưng thấy hình như huynh đang mải suy nghĩ gì đó nên cũng không dám đã quấy rầy...Mau nếm thử xem, mùi vị này như thế nào?



Thời Bắc Tống, người phương bắc thích thịt dê.



Ngọc Doãn tái sinh tới nay, cũng dần dần thích ứng với khẩu vi này.



Đặc biệt từ lúc hoàn cảnh trong nhà cải thiện, số thịt dê cũng theo đó tăng lên. Mà thời tiết này ăn thịt dê rất tốt. Nếu sớm hai ba tháng thì lại không thích hợp.



Ngọc Doãn cắn một miếng bánh thịt dê, đột nhiên hỏi:



- Cửu Nhi tỷ, ta nhớ được xạ thuật của muội không kém?



Yến Nô ngẩn ra, chợt cười tươi tự hào:



- Tiểu Ất ca đừng chê cười, khi cha còn sống có tam tuyệt, tuy nói chủ yếu truyền quyền cước cho nô, nhưng nói về xạ thuật, nô tự hỏi trong phủ Khai Phong này, người thắng được nô không quá mười người.