Tống Thì Hành

Chương 463 : Tử sĩ (3)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Tiêu Khánh nghe vậy giật nảy mình toàn thân lạnh toát.



- Ngươi là...



- Ta là Ngọc Doãn Ngọc Tiểu Ất. Đa tạ Tiêu tướng công coi trọng, hôm nay đặc biệt đến đưa tiễn Tiêu tướng công ra đi.



Ngọc Doãn?



Tiêu Khánh không nói hai lời, quay đầu muốn bỏ chạy.



Nào biết được Ngọc Doãn hai ba bước đã vụt tới giữ lấy Tiêu Khánh. Bảo đao Lâu Lan đâm vào ngực Tiêu Khanh, Ngọc Doãn thuận thế cổ tay rung lên, bảo đao lập tức xoắn lấy làm tim Tiêu Khánh nát ra rồi sau đó lui ra sau một bước, rút bảo đao ra.



Một chùm máu tươi bắn lên trên người Ngọc Doãn.



Tiêu Khánh trợn to mắt nhìn Ngọc Doãn, cho đến lúc này, gã mới xem như thấy rõ ràng tướng mạo của Ngọc Doãn.



- Hảo hán tử!



Gã đã từng nghe cái tên Ngọc Doãn, từ lúc Tuần san Thời đại Đại Tống mới bắt đầu thiết lập thì gã đã có y tưởng lôi kéo Ngọc Doãn, đáng tiếc lại không có cơ hội.



Mà nay, gã rốt cục gặp được Ngọc Doãn, không nghĩ lại là một tình trạng như thế này.



Miệng há ra, thân hình Tiêu Khánh ngã lăn ra đất, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ cả mặt đất.



Ngọc Doãn cũng không chậm trễ, tiến lên một tay ôm lấy thi thể của Tiêu Khánh đi đến một miệng giếng cạn gần đó, ném Tiêu Khánh xuống. Đưa mắt nhìn chung quanh một cái, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, đứng mặt sau bức tường hỏng, dồn khí đan điền, hai cánh dùng sức, trong miệng phát ra một tiếng rít gào như bò rống, húc vai đánh vào bức tường.



Mặt tường kia đã trải qua gió thổi ngày phơi nắng, sớm không chắc chắn.



Cú đụng này của Ngọc Doãn nặng ngàn cân.



Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đoạn tường kia trong khoảnh khắc liền sụp xuống, bịt kín giếng cạn.



Lúc này Ngọc Doãn mớ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại kiểm tra một chút, lúc này mới xoay người rời đi.



Đi ra ngõ nhỏ, chỉ thấy Vận ca đang cầm một bộ quần áo ở bên ngoài chờ. Ngọc Doãn cũng không nói lời vô nghĩa, tiến lên cởi áo bào dính máu ra, thay bộ y phục mới kia, nói với Vận ca:



- Vận Ca, đốt y phục này, xử lý sạch sẽ.



- Lang quân yên tâm, tuyệt sẽ không để lộ nửa điểm phong thanh.



Vận Ca dứt lời, đem nhét áo bào nhuốm máu vào trong rổ, rồi sau đó cầm cái rỏ đi nhanh.
Quân mã sứ liên thanh thỉnh tội, lại liếc mắt ra hiệu một cái, cho người đỡ cấm quân ngã dưới đất lên đi ra ngoài, rồi sau đó vừa tuân lệnh vừa lui ra ngoài.



- Vương quân mã, làm sao vậy?



Một gã quan quân Điện Tiền Ti tiến lên hỏi.



Vương quân mã sứ kia liên tục cười khổ, dùng ngón tay chỉ vào đám người Ngọc Doãn ở nhã gian kia, nói:



- Truyền xuống, không được người nào quấy nhiêu người ở nhã gian kia.



Trương bộ suất và Diêu Kỵ suất đang uống rượu trong đó, nếu chọc giận bọn họ, cẩn thận khó sống.



Quan quân nghe vậy không khỏi co rụt cổ lại, vội vàng quay đầu truyền xuống.



Trong lòng Ngọc Doãn cũng bực bội, không kìm nổi uống liền mấy bát rượu, lúc này thì thật sự là ngà say rồi.



- Tiểu Ất, ngày mai đi sao?



- Đúng vậy, Xu Mật Viện đã truyền mệnh lệnh, ngày mai giờ mão xuất phát.



- Lần này đi Chân Định chính là triển khai kế hoạch lớn.



Ta thật sự cũng muốn đi...Ha hả, vậy thì tại đây chúc Tiểu Ất thuận buồm xuôi gió. Nếu có gì cần, thì cứ phái người truyền lời, nếu có thể giúp đỡ, tuyệt không chối từ.



Ngọc Doãn nghe vậy mỉm cười.



- Vậy thì, lúc đó Tiểu Ất sẽ làm phiền tới hai vị ca ca.



Xảy ra việc lớn như thế, mọi người cũng không có tâm tư uống rượu nữa.



Tuy Triệu Kham vẫn còn hứng thú, nhưng thấy mọi người đều mất vui, thì cũng đồng ý tan sớm.



Ngọc Doãn, Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng bảo vệ Triệu Kham ra khỏi lầu Sư Tử, đã thấy toàn bộ đường cái Thái Bình Hưng Quốc hoàn toàn giới nghiêm. Đưa mắt nhìn khắp, khắp nơi đều là cấm quân tuần tra, cũng không thiếu sai dịch phủ Khai Phong phái tới.



Thi thể thích khách nằm trên đường, Ngọc Doãn tiễn Triệu Kham lên xe, từ xa nhìn thoáng qua những thi thể kia, trong mắt loáng ánh lệ.



Hít sâu một hơi, hắn xoay người lên ngựa, ngửa mặt chăm chú nhìn trời cao xanh thẳm, lát sau thúc giục vật cưỡi, cũng không quay đầu lại rời đi.



Mặc kệ thế nào, cuối cùng ta cũng không phụ máu tươi của những hảo hán đó!