Tống Thì Hành

Chương 464 : Sợ hãi (1)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Trong thành Khai Phong đã hỗn loạn.



Sứ giả Nữ Chân tại Khai Phong bị người ta ám sát cũng không phải là việc nhỏ.



Phủ Doãn Khai Phong Ngô Mẫn tức thì hoảng sợ, vội vàng phái ra nhân sự, phong tỏa chín cửa thành, tập nã hung thủ. Chỉ có điều hung thủ kia đã chết rồi, cho dù là phái ra nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì, càng làm cho toàn thành hỗn loạn chó gà không yên, người người lo lắng đề phòng.



Ngọc Doãn hộ tống Triệu Kham trở về Hoàng thành thì hắn tập tức về nhà. Dọc đường đi, nhìn thấy sai dịch và cấm quân phủ Khai Phong cầm đao sáng loáng vẻ mặt hung hãn đi kiểm tra trên đường phố.



Cũng may Ngọc Doãn là người quen mặt nên cũng không gặp phải nhiều phiền toái. Nhưng nhìn bộ dạng những quân tốt này như lâm đại địch, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.



Về đến nhà, Ngọc Doãn cất bước vào cửa chính thì thấy Yến Nô từ trong nhà bếp đi ra, bên cạnh là Dương Kim Liên.



Thấy dáng vẻ bình tĩnh của nàng, Ngọc Doãn cũng không kìm được tán thưởng một tiếng.



Khí chất thật trầm ổn!



Chân trước vừa mới giết người, sau lưng lại trở thành bà chủ bận rộn việc nhà như bình thường. Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, cũng bình thường. Yến Nô giết người ít sao? Trận chiến tại Triêu Dương môn, người Nữ Chân chết trong tay Yến Nô gần trăm người, một nhân vật đã trải qua như thế, sao có thể thiếu kiên nhẫn, chứ đừng nói chi là chỉ bắn chết một tên phu xe thôi.



- Tiểu Ất ca, bên ngoài tốt chứ.



Yến Nô nhìn đến Ngọc Doãn lúm đồng tiền đẹp lập tức lộ ra tươi cười.



Giọng nói như thế nghe như là tranh công làm cho Ngọc Doãn cũng không nhịn được cười.



- Ổn lắm, sắp lật cả trời rồi.



- Hả?



- Sứ giả Nữ Chân bị ám sát, Nam Nha hạ lệnh toàn thành giới nghiêm. Cấm quân Tam Nha xuất động kiểm tra tìm kiếm hung thủ toàn đường phố.



- Vậy...



- Không sao đâu, hung thủ đã chết rồi, là một nhóm tử sĩ.



Hai người nhìn như là nói chuyện phiếm trên thực tế cũng là kết nối tin tức.



Gia đình Yến Nô có tiếng là học giỏi sâu xa, thừa hưởng tuyệt nghệ của Chu Đồng, xạ thuật kinh người. Khí lực nàng không nhỏ, có thể kéo được cường cung hai thạch. Lần phục kích này, Ngọc Doãn giao nhiệm vụ cho Yến Nô, đó là ngăn cản xe ỷ của Tiêu Khanh chạy thoát. Nếu giết ngừơi trước công chúng, khó tránh khỏi sẽ khơi lên một sự rung chuyển to lớn, chẳng bằng xử lý Tiêu Khánh thần không biết quỷ không hay là tốt nhất.



Yến Nô ở bên trong rừng đào trên bờ đê sông Biện dùng Điêu Linh tiễn trong quân thường dùng bắn chết phu xe và ngựa kéo.




Triệu Hoàn dứt lời, liền bãi giá hồi cung.



Ngô Mẫn và Đường Khác nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.



Từ Xứ Nhân ở một bên lạnh lùng nhìn, trên khuôn mặt gầy yếu lộ ra một nụ cười quỷ quái.



Tìm đi, để cho các ngươi đi tìm, cũng sẽ không có bất luận kết quả gì đâu. Nếu Chủng công quyết định làm việc này, sao có thể cho các ngươi tra ra chứ?



Đêm đó, toàn thành Khai Phong cấm đi lại ban đêm.



Trung thu nguyên niên Tĩnh Khang, tại Khai Phong bao trùm không khí sợ hãi.



Vốn tưởng rằng Tiêu Khánh sẽ rất nhanh xuất hiện, nhưng ai có thể nghĩ đã cả đêm nhưng không thấy Tiêu Khanh đâu.



Lần này làm cho Triệu Hoàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại khẩn trương lên.



Hay là thật sự đã xảy ra chuyện?



Nhưng ngẫm nghĩ, có lẽ Tiêu Khánh thật sự bị thương, cho nên đã tránh một chốc. Nhưng vấn đề là, Tiêu Khánh không xuất hiện, chuyện kế tiếp sẽ do ai phụ trách? Phóng thích hai vạn tù binh Nữ Chân sắp tới, Tiêu Khánh không có mặt, ai tới chủ trì đây?



Đúng rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng chưa quay về thì phải?



Triệu Hoàn lập tức phái người thông tri sứ đoàn, hỏi tin tức của Hoàn Nhan Tông Vọng.



Nhưng kết quả tới lại làm cho Triệu Hoàn có chút thất vọng.



Hoàn Nhan Tông Vọng sớm đã rời khỏi Đông Kinh, phỏng chừng lúc này đang trên đường trở về Thượng Kinh.



Vì sao ngay cả một chút phong thanh cũng không có?



Tiêu Khánh mất tích, Hoàn Nhan Tông Vọng không ở đây, mà phó sứ Nữ Chân Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ rõ ràng là không làm chủ được, thật sự là phiền toái.



Không được, nhất định phải tìm Tiêu Khánh!



Một ngày Tiêu Khánh không xuất hiện thì thêm một ngày không thể giải quyết được việc, cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái.



Vì thế cấm quân toàn quân xuất động, truy tìm tung tích của Tiêu Khanh tại phủ Khai Phong.