Tống Thì Hành

Chương 5 : Lưu manh lắm thủ đoạn (thượng)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Trần Đông chỉ là một Thái học sinh, hơn nữa là một Thái học sinh mà có gia cảnh bần hàn.



Y có thể vì một người xa lạ mà đứng ra rút dao tương trợ, đã là tận tình giúp đỡ. Đối với việc này, Ngọc Doãn cũng vô cùng cảm kích.



- Ngươi không sợ ta sẽ chạy trốn sao?



Khóe miệng Trần Đông hơi nhếch lên:



- Ta không tin một người có thể nghe thấy Túy Hoa Âm có một lỗi nhỏ, một người đàn ông nghe nói trong nhà xảy ra chuyện liền vội vàng chạy về, sẽ ỷ vào người khác. Tiểu Ất ca phẩm chất cao thượng, tuyệt đối không phải loại người bẩn thỉu ngang ngược như thế. Hơn nữa, ta đảm bảo cho ngươi cũng chẳng mất gì cả. Chỗ ở của ngươi ít nhất cũng giá trị năm trăm quan. Nếu mà chạy đi, cùng lắm thì lấy nó để gán nợ, đã có luật Đại Tống, ta sao phải sợ gì chứ?



Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì không nói gì nữa.



Đám tên lưu manh này tới gây rối, trong nhà hắn hết sức bừa bộn.



Ngọc Doãn không giữ khách, tiễn Trần Đồng và Lý Dật Phong rời khỏi. Về đến nhà, những người xem náo nhiệt cũng đều tản đi hết. Chu Lương và Thạch Tam đang giúp Yến Nô thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Ngọc Doãn trở về thì cũng vội cáo từ.



-Cửu Nhi tỷ, người nghỉ ngơi đi, để ta làm được rồi.



Ngọc Doãn nhặt chỗ y phục vừa mới giặt xong vẫn còn ướt bị đám du côn vất trên đất và nói với Chu Yến Nô.



Hắn cho quần áo vào chậu gỗ, rồi kéo một thùng nước giêngs sạch, đổ đầy vào chậu gỗ. Đang chuẩn bị buộc lại chỗ dây phơi quần áo , hắn chợt phát hiện Chu Yến Nô đứng ở trước nhà lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt động lòng người của nàng có gì đó khác thường.



-Sao lại nhìn ta như thế?



-Tiểu Ất Ca tao nhã từ lúc nào vậy?



-À...



-Hơn nữa, hai Thái học sinh kia vì sao lại bảo đảm cho ngươi? Một người trong số họ còn là con trai của Thiếu Khanh Thái Thường nữa đúng không?



-Việc này...



Ngọc Doãn cười ngượng ngùng:



- Chẳng qua là người vừa mới quen. Khi ta nghỉ chân ở bờ sông thì nghe bọn họ bàn tán ca phú. Thấy vậy, ta chỉ tùy tiện nói vài câu, ai ngờ bọn họ lại cho là thật. Chuyện chỉ có như vậy. Ta và hai người họ cũng chỉ là mới quen nhau thôi.



Yên Nô mỉm cười nhưng trong nụ cười đó lại có chút gì đó nhạt nhẽo.



- Tiểu Ất ca thật giỏi, nói đại hai câu có thể làm cho hai vị Thái Học Sinh phải bái phục...Đừng trách Nô không nhắc nhở, những học sinh đó rất nguy hiểm, ngươi nên cẩn thận thì hơn, đừng tiếp xúc quá nhiều với họ.


Nếu vào thời hậu thế, ở những năm mà Ngọc Doãn sinh sống, ai đến mua mấy lạng thịt không chừng sẽ gặp phải sắc mặt khó coi của chủ cửa hàng



Nhưng trong thời Bắc Tống lại không có chuyện này.



Cho dù lúc này đang là thời điểm Huy Tông trị vì, kỷ cương hỗn loạn. Nhưng chuyện của những người nhân vật lớn chẳng lên quan nhiều với dân chúng. Mọi người nên sống như thế nào thì tất cả đã có luật đại Tống làm gốc rễ. Về phần người Liêu bị suy yếu còn người Kim hùng mạnh thì hình như chẳng liên quan gì tới họ.



- Ồ?



Ngọc Doãn mới sống lại được mười ngày nên đây là lần đầu tiên hắn đến cửa hàng.



Trên thực tế, mấy ngày nay hắn dường như ngày nào cũng đi qua, cho dù là không có chuyện gì đáng để làm nhưng hắn cũng sẽ lưu lại một chốc.



Trên quầy hàng rõ ràng thiếu hai người, theo lý mà nói thì hai người này đáng lẽ đã phải đến rồi.



- La Tứ Lục và đầu bếp Mã sao vẫn chưa tới



La Tứ Lục là đao thủ của cửa hàng Ngọc gia, biệt hiệu Nhất đao thanh. Người này cũng là người nổi tiếng trong cửa tiệm Ngọc gia, nhiều người đến mua thịt đều do La Tứ Lục chặt thị bán. Mỗi dao của y đều vô cùng chính xác. Nói một cân thì là một cân, nói hai cân thì là hai cân. Có thể nói là người số một trong phố Mã Hành.



Mà đầu bếp Mã là người phụ trách nấu đồ ăn trong cửa tiệm Ngọc gia.



Tổ tiên ba đời làm thịt, tay nghề cực kỳ tinh xảo. Hai người đó là chủ lực của cửa tiệm Ngọc gia, nhưng bây giờ lại vẫn chưa thấy bóng dáng.



Ngọc Doãn không khỏi cảm thấy kỳ lạ.



Một người cầm dao đứng dậy,



- Buổi sáng La Nhất Đao cho người đến để xin Tiểu Ất ca, nói không đến làm được. Bên đầu bếp Mã nói là đã bị bệnh, muốn xin nghỉ hai tháng. Buổi trưa Tiểu Ất ca không đến, chúng ta cũng không cản được bọn họ, đành phải để họ đi…Còn có một chuyện nữa, mẹ ta gửi thư đến nói muốn ta trở về thành thân. Vốn dĩ ta định đi từ sáng nhưng nghĩ tốt nhất nên gặp mặt Tiểu Ất ca nói một tiếng.



Ngọc Doãn im lặng!



Lời từ giã quá bất ngờ, thật là quá kỳ lạ.



Hắn lặng nhìn đao thủ trước mặt, rồi liếc mắt nhìn hai người khác…



Hai người các ngươi cũng muốn xin nghỉ làm sao?



Hai người đó có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp không trả lời.



Tuy nhiên bọn họ cũng đã thể hiện rõ ý của mình.