Tống Thì Hành

Chương 6 : Lưu manh lắm thủ đoạn (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Ngọc Doãn im lặng!



Chào từ giã bất thình lình thật sự là quá mức kỳ lạ.



Hắn lẳng lặng nhìn người cầm dao trước mắt, bỗng nhiên chuyển ánh mắt quét về phía hai người khác...



- Hai người các ngươi cũng muốn thôi việc sao?



Hai người kia lộ vẻ ái ngại, lắp bắp không trả lời.



Nhưng trong biểu hiện đã bộc lộ rõ ràng.



Ngọc Doãn lập tức hiểu được, chỉ biết cười khổ.



Nghĩ đến việc Quách Kinh vừa mới dẫn người đến gây rối, tiếp theo đó là những đao thủ trong cửa hàng đồng loạt xin thôi việc. Sự việc này thật quá trùng hợp, nếu nói giữa hai điều đó không có liên quan gì, có đánh chết Ngọc Doãn cũng không tin. Chẳng qua nếu những người này đều đi rồi, vậy thì cửa hàng Ngọc gia nên tính như nào đây?



Quách Tam Hắc Tử, thủ đoạn ngươi thật giỏi!



- Tiểu Ất ca, ngươi... Đừng trách ta.



Nói thật là do Quách Kinh bức chúng ta bỏ việc. Vốn La Nhất Đao không đồng ý, nhưng Quách Thiếu Tam kia quá mức du côn, vài lần uy hiếp người nhà La Nhất Đao, La Nhất Đao là bất đắc dĩ phải đồng ý.



Về phần Mã đầu bếp, Quách Thiếu Tam nói chỉ cần y đồng ý bỏ việc thì sau này sẽ nhượng cửa hàng này lại cho y.



Hai gò má Ngọc Doãn giật giật:



- Vậy các ngươi thì sao?



Người cầm dao do dự một chút, thấp giọng nói:



- Tiểu Ất ca, ba trăm xâu tiền kia, ngươi thật sự trả hết được sao?



Quả đúng là vấn đề nằm ở ba trăm xâu tiền.



Ngọc Doãn thầm cười khổ...



Ai cũng biết nhà tổ là không thể bán ra ngoài, đây chính là mồ hôi và máu của mấy đời tổ tiên nhà hắn.



Nhà tổ không được, vậy cũng chỉ có thể nhượng lại cửa hàng Ngọc gia.



Nếu Ngọc Doãn không có cửa hàng Ngọc gia, vậy chẳng khác nào mất căn cơ ở phố Mã Hành. Nhưng ai cũng biết, ba trăm xâu kia không phải là khoản tiền nhỏ. Nếu cửa hàng Ngọc gia kinh doanh tốt, một năm cũng có thể kiếm được con số này, nhưng mà Ngọc Doãn chỉ có hai tháng, chính xác mà nói, chỉ còn chưa đến năm mươi ngày.



Cho nên rất nhiều người đều cảm thấy Ngọc Doãn không có cách nào giữ lại được cửa hàng Ngọc gia.


- Cửu Nhi tỷ, sao ngươi lại ở đây?



Thấy Yến Nô mặc quần áo vải thô, bên hông đeo một cái tạp dề, nàng lúc thì bận rộn đun nấu, khi thì bận rộn ở bàn thịt để trợ giúp. Ánh nắng tươi sáng chiếu lên gương mặt xinh xắn của nàng, má phấn đồng tiền đỏ hồng như quả táo chín, trên trán rịn mồ hôi



Yến Nô nói:



- Nghe Tiểu Thất ca nói trong cửa hàng nhân sự không đủ nên nô đến hỗ trợ.



Tuy chân tay nô vụng về nhưng cũng biết chút nấu nướng, lúc cha còn sống rất thích ăn món kho nô làm.



Vừa nói, trên mặt Yến Nô cười tươi rạng rỡ khiến Ngọc Doãn nhìn ngây dại.



- Đúng rồi Tiểu Ất ca, phía bên Tưởng Thập Ngũ có tốt đẹp không?



- Tên khốn kiếp đó không đồng ý, hơn nữa còn ngừng cung cấp thịt tươi. Mà không chỉ Tưởng Thập Ngũ, ta đi vài cửa hàng cũng đều như vậy. Ta đoán chừng chắc chắn Quách Tam Hắc Tử đã uy hiếp bọn họ, cho nên mới có tình huống như vậy. Ta đang nghĩ ngày mai nên làm thế nào đây.



Vẻ mặt Yến Nô không hề ngạc nhiên.



Rõ ràng là nàng cũng đoán ra được khả năng này.



Nếu không nàng cũng sẽ không thúc giục Ngọc Doãn đi cầu Nghi Nam tìm Tưởng Thập Ngũ, nói thẳng ra là chỉ dò xét mà thôi.



- Đã sớm biết tên Quách Kinh Hắc Tử kia sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu này mà.



May măn đã biết được sớm, nếu không đến ngày mai rồi đột nhiên Tưởng Thập Ngũ chấm dứt cung cấp thịt tươi thì là phiền toái lớn.



- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế.



Đôi mắt sáng của Yến Nô chớp chớp, tròng mắt quay tít một vòng.



Nàng đột nhiên kéo Ngọc Doãn ra khỏi cửa hàng, đến chỗ hẻo lánh thì dừng lại:



- Tiểu Ất ca, Quách Tam Hắc Tử chặt đứt thịt tươi của chúng ta, trước sau luôn là một phiền toái. Tuy nhiên nô đã nghĩ ra một chủ ý, chỉ là có chút nguy hiểm. Nếu Tưởng Thập Ngũ không chịu bán cho chúng ta, sao chúng ta không tự đích thân làm.



- Ý ngươi là..



Yến Nô khẽ khàng:



- Chúng ta tự mình giết mổ heo!



Lời vừa thốt ra khiến Ngọc Doãn lập tức ngây ra, hắn nhìn Yến Nô, một lúc lâu sau cắn răng, gật đầu nói:



- Nay cũng không còn cách nào khác, chỉ còn cách chúng ta tự đi giết mổ heo, vậy thì phải cẩn thận một chút.