Tống Thì Hành

Chương 53 : Oanh oanh yến yến thúy thúy hồng hồng (trung)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Đây là lần đầu tiên Ngọc Doãn thấy Yến Nô mạnh mẽ như thế.



Trong ấn tượng của hắn Yến Nô tuy kiên cường nhưng cũng rất ít khi mắng chửi người khác.



La Đức kia bị chửi mặt đỏ tía tai, che mặt ngừng giãy giụa. Ngọc Doãn buông tay ra, bước tới kéo Yến Nô, nói nhỏ:



- Cửu nhi tỷ, đừng tức giận nữa, Đại Lang chỉ là nóng nảy nhất thời, không có ác ý, với lại để hắn ở lại đây, nếu hắn đi rồi, Tứ Lục thúc đến cũng khó ăn nói.



- Đuổi nó đi!



Ngọc Doãn còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gầm giận giữ vọng đến.



Quay đầu lại thấy La Tứ Lục đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, nghếch cổ lên, dáng vẻ hầm hầm.



- Tứ Lục thúc!



La Nhất Đao mặt đỏ phừng vái chào Ngọc Doãn, thở hổn hển.



- Nếu không phải Tiểu Ất ca, ta còn không biết tên súc sinh nhà ngươi còn làm ra chuyện không có đạo đức này.



Có bản lĩnh đó thì ngươi đi học kẻ lãng tử không có đức hạnh Liễu Tam Biến kia, ta cũng không có gì phải nói, còn hơn là làm ra chuyện này, bị phụ nữ lừa gạt, còn mất mặt xấu hổ ở đây…Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết rồi!



La Đức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào La Nhất Đao.



- Còn không mau xin lỗi Tiểu Ất ca, muốn ta phải bỏ mặt mũi quỳ xuống cùng ngươi sao?



La Nhất Đao hét lớn một tiếng khiến La Đức cũng không dám cậy mạnh nữa, đứng lên định thi lễ với Ngọc Doãn, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.



- Tứ Lục thúc, đừng trách mắng Đại Lang nữa.



Những lời vừa rồi hắn nói cũng không có ý xấu gì, ta không để trong lòng đâu. Tuy nhiên, ta thấy Đại Lang không phải là kẻ ăn chơi hư hỏng, mọi việc đều có nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không suy bại tới tình trạng như này.



Về những lời đồn trong ngõ giết heo, có đáng tin bao nhiêu?



Chỉ là một đám tuyệt nghĩa, Đại Lang đừng để trong lòng. Ta nghe Tứ Lục thúc nói hiện nay ngươi đang đi học tại Học xá, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Nếu gặp phải chuyện khó xử thì cứ nói ra đừng ngại, ở đây không có người ngoài, cũng có thể tìm cách cho ngươi. Đi đến đó giải quyết lại chẳng giải quyết được gì đâu.



Nghe vậy La Tức Lục không nói nữa.



Còn Yến Nô vô cùng biết điều đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.



Ngọc Doãn khơi ngọn đèn sáng lên, khiến trong phòng sáng hơn lúc trước rất nhiều.



- Nói đi!



Sự giận giữ trên mặt La Tứ Lục không giảm đi, ngồi xuống ghế đẩu, nổi giận đùng đúng quát.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, hạ giọng nói:



- Nếu bẩm báo quan phủ, rửa sạch tội danh cũng không phải là không có hy vọng, nhưng muốn nhập trường thái học, chỉ sợ khó khăn... Như vậy đi, ta đi tìm Nhị ca và Tam ca để hỏi thăm, không có năng lực rửa sạch tội danh cho hắn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nhiều ngày qua Cửu nhi tỷ đã tốn nhiều tâm, khi nhàn rỗi thì đến nhà tứ Lục thúc thăm hỏi một chút. Đời này Tứ Lục thúc cũng đủ khổ đắng rồi…



- Vâng!



Yến Nô lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Ngọc Doãn tăng thêm chút tình cảm dịu dàng.



Tiểu Ất ca luôn là người đàn ông tốt có tình nghĩa!



Tháng Ba mưa nhỏ, tí tách tí tách.



Tới vội vàng, đi không dấu vết, khiến người ta lo lắng.



Lúc đêm khuya, phủ Khai Phong bao phủ ở mênh mông mưa bụi. Xung quanh Quan Âm viện mọi âm thanh đều tĩnh lặng, toát lên không khí yên tĩnh.



Ngọc Doãn đã ngủ!



Nhưng Yến Nô lại nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.



Đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi. Nhớ lại chuyện đã qua, đột nhiên Yến Nô có một cảm thụ rất kỳ lạ.



Vốn tưởng rằng hiểu rất rõ Tiểu Ất ca, hiện tại xem ra không phải là như thế.



Ít nhất kỹ cầm kia cũng không phải là một hai ngày có thể luyện thành mà phải cần luyện tập hàng năm tháng dài nhưng nàng chưa chưa bao giờ thấy Tiểu Ất sử dụng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thậm chí sẽ nghĩ Tiểu Ất hiện giờ là mạo danh thế thân.



Chính xác có chút kỳ quái!



Yến Nô nhẹ nhàng thở dài, trở mình nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.



Tiểu Ất ca rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì? Hoặc là là nói, hắn muốn ẩn giấu tới khi nào?



Nàng vẫn cho là Tiểu Ất thích đấu đá tranh giành, hiện giờ nghĩ lại hình như không phải thế.



Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng.



Yến Nô cảm thấy lành lạnh.



Nàng theo bản năng kéo tấm chăn mỏng, ánh mắt chớp khẽ, cuối cùng thở dài sâu kín.



Ta chưa bao giờ thật sự tin tưởng và tìm hiểu Tiểu Ất, thì sao có thể nói Tiểu Ất giấu diếm ta?



Bất giác, Yến Nô ngủ thiếp đi...