Tống Thì Hành

Chương 54 : Oanh oanh yến yến thúy thúy hồng hồng (hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Mưa phùn sau một đêm đã gột rửa thành Đông Kinh sạch sẽ.



Sáng sớm, mưa đã tạnh.



Nhưng trong không khí vẫn tràn ngập hơi nước mỏng manh khiến thành Đông Kinh như bao phủ ở bên trong một tầng lụa mỏng.



Ngọc Doãn thức dậy luyện công ở trong viện như thường ngày.



La Hán Thung kia nay đã luyện được thuần thục, dần dần tiến vào bậc cao, đối với việc nắm giữ sức mạnh dường như đề cao hơn nhiều so với lúc trước, khiến cho sau hai đợt quyền cước, Ngọc Doãn cảm giác tinh thần rất sảng khoái.



Hắn lấy Kê Cầm từ trong phòng ngủ mang ra ngoài.



Lúc sáng sớm, Đông Kinh lại khôi phục cuộc sống sôi động.



Trong ngõ nhỏ phố lớn người đi đường qua lại tấp nập, toát lên cuộc sống phồn vinh, chỉ có điều sự phồn vinh này cũng khó lâu dài.



Tiếng kêu hát quanh quẩn ở bên tai.



Thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, tiếng các cô gái thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có phát ra tiếng cười vui như chuông bạc êm tai. Không ngờ cảnh vật này kết hợp với phong tình này làm người ta giống như đi lại trên thanh minh trong Hà Đồ.



Sự phồn hoa và náo nhiệt cuối thời Bắc Tống…



Ngọc Doãn bước chậm trên phố dài, suy nghĩ ngổn ngang.



Nhìn những cảnh tượng sống động này mà trong nội tâm lại không cảm thấy vui sướng chút nào.



Dân chúng Phủ Khai Phong có biết người Kim đang mài đao soàn soạt sắp giết đến đây không? Sự phồn hoa của Khai Phong, sự thối nát của Tĩnh Khang luôn khiến lòng hắn bất an.



Đối mặt cảnh tượng này Ngọc Doãn chỉ muốn la to: “Tỉnh lại đi, người Kim sắp cầm đao giết đến đây rồi.”



Nhưng, ai sẽ tin tưởng?



Chỉ sợ ngay cả Yến Nô chưa chắc đã thừa nhận lời nói của mình.



Xuất thân phố phường đã định trước Ngọc Doãn không thể đi vào quan trường. Cho dù là tiến vào, cũng không chắc có thể quen được…



Đúng rồi, không bằng thông qua Trần Đông một chút?



Hắn ta là Thái Học Sinh, kết giao rộng rãi, giao thiệp với người cũng vượt xa Ngọc Doãn.



Có lẽ nhắc nhở hắn ta một chút, hoặc là mượn miệng của hắn nhắc nhở một chút để Quan gia sớm chuẩn bị?



Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu không có cách nào xóa đi được.



Vô tình, Ngọc Doãn đã đi tới phố Mã Hành.



Cửa hàng Ngọc gia đã khai trương, đám người Hoàng Tiểu Thất đang bận việc ở trên bàn. Ngọc Doãn bất ngờ thấy một người quen, là La Nhất Đao. Chỉ thấy ông mặc áo ngắn, tay cầm dao cắt thịt liên tục không ngừng...



- Tứ Lục thúc, sao thúc lại đến đây?



La Nhất Đao ngẩng đầu lên, nở nụ cười trên gương mặt nhăn khô.
Trong nhà La Nhất Đao lại không có điền sản, nếu chỉ dựa vào một mình ông làm lụng vất vả, chỉ sợ cũng nuôi nổi.



Để La Đức hỗ trợ, vấn đề không lớn.



Nhưng không biết tên đó có bằng lòng hay không?



Ngọc Doãn nói:



- Nếu Đại Lang bằng lòng, ta đương nhiên vui mừng.



Tuy nhiên còn phải đợi sau buổi trưa ta đi đàm phán đã rồi mới quyết định. Hơn nữa, Đại Lang bằng lòng làm việc ti tiện vất vả này sao? Ta lại lo lắng, hắn chưa chắc đã bằng lòng. Tứ Lục thúc không ngại trở về thảo luận với hắn.



- Nó mà không dám bằng lòng!



La Nhất Đao giận tím mặt:



- Người lớn đến thế kia, chẳng lẽ cứ phải để bố nó nuôi sống cả đời sao?



Tiểu Ất ca chớ lo lắng.



Nếu nó không bằng lòng, ta trở về đánh gã chân chó của nó.



La Nhất Đao đến mức này rồi, Ngọc Doãn đương nhiên không có cách nào cự tuyệt nữa.



Vì thế, hắn gật đầu, xem như đồng ý việc này.



Ngồi thẳng người, Ngọc Doãn đang định đàn một khúc, chợt thấy một người đàn ông trung niên hiên ngang bước tới trước mặt hắn.



Quần áo áo xanh, đầu đội khăn vuông.



Trên người còn đeo một cầm túi.



Người đàn ông đó sau khi đứng lại, trầm giọng nói:



- Ngọc Tiểu Ất sao?



Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn người nọ, gật đầu nói:



- Đúng là ta.



- Ta là Phùng Siêu, nghe nói ngươi tài đánh đàn vô song, cho nên đặc biệt tới xin lãnh giáo, không biết Tiểu Ất có dám ứng chiến.



Phùng Siêu?



Ngọc Doãn cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.



Đang định trả lời, đã thấy Phùng Siêu tay kéo ghế dài quay tròn nguyên tại chỗ rồi sau đó chân sau nhếch lên, ngồi xuống ghế dài, đồng thời ông ta gỡ túi cầm xuống, lấy Kê Cầm ra, cái cung rung lên, tiếng đàn vang lên.



Sắc mặt Ngọc Doãn biến đổi...