Tống Thì Hành

Chương 532 : Ánh rạng đông

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Tháng 1 năm Tĩnh Khang thứ 2, cũng là mở đầu Mối nhục Tĩnh Khang trong lịch sử.



Vốn trong lịch sử, Tống Khâm Tông bị tạm giữ ở doanh trại Kim, bị Kim Thái Tông hạ chiếu phế Khâm Tông và Huy Tông làm thứ nhân.



Theo sau đó, quân Kim bức bách Huy Tông và Thái hậu nhập doanh, lại hạ lệnh hễ là hoàng tử, hoàng tôn, hậu cung phi tử cùng với toàn bộ Đế Cơ triều Tống đi tới Kim doanh. Không lâu sau đó, quân Kim vào thành, Đông Kinh mộng hoa, từ nay về sau liền không còn tồn tại, mai một trong dòng chảy lịch sử.



Tuy nhiên, nay là Tĩnh Khang năm thứ 2, người Nữ Chân đã không còn ngông cuồng được nữa.



Nếu đã không thể thuận lợi nam hạ, ngược lại còn bị quân Tống đánh cho khiếp đảm. Tây Liêu lại xuất hiện ở Mạc Bắc, làm cho thế cục Bắc Cương đột nhiên phát sinh biến hóa cực lớn. Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn cùng với Hoàn Nhan Lâu Thất, Hoàn Nhan Tông Bật, Bồ Sát Thạch Gia Nô và các danh tướng nhất đẳng Lỗ tặc đều bị giết, cũng khiến cho nguyên khí Nữ Chân đại thương nghiêm trọng, lâm vào tình trạng túng quẫn không người kế tục.



Đây là một ngày đại hỉ sự!



Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày 31 tháng giêng năm Tĩnh Khang thứ 2, một trận tai họa lại thổi quét Đông Kinh.



Khâm Tông Triệu Hoàn ở Bảo Tân Lâu hồ Kim Minh bị đâm bỏ mình, phù lăng quận công Triệu Thúc Hướng lấy cớ Huy Tông bán nước, suất lĩnh Cấm quân Tam Nha vọt vào Hoàng thành. Trên Đại Khánh Điện, Vận Vương Triệu Giai, Túc Vương Triệu Xu, Cảnh Vương Triệu Kỷ, Tề quốc Công Triệu Cấu, Kỳ Vương Triệu Mô, Sân Vương Triệu Thực và một vị hoàng tử bị giết; Trực Long Đồ Các Đại học sĩ Yến Anh, Hộ Bộ Thượng Thư Ngô Mẫn, Phủ doãn Khai Phong Tần Cối, Điện Tiền ti Đô Thái Úy Vương Tông Trụ vào hơn mười đại thần khác bỏ mình. Triệu Thúc Hướng này lấy thanh phi quân trắc, mà là triệt để binh biến, tạo phản.



Cũng may Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát và Thái tử Triệu Kham dưới sự bảo vệ của đại thần trong triều cứng rắn mở một đường máu, từ trong hoàng cung chạy ra.



Sau đó Thân quân Thái tử Bối ngôi phụng chỉ vào kinh thành, bảo vệ đám người Triệu Cát, dựa vào địa hình Hạ Kiều Uyển, tử chiến với phản quân.



Suốt cả đêm, máu chảy thành sông.



Cũng may dân tâm hướng về, có nghĩa sĩ Lý Bảo, Trương Tam mặt rỗ, Tưởng xa Tưởng Môn Thần thành Khai Phong triệu tập nghĩa dũng, đi tới Hạ Kiều Uyển cứu giá.



Tiếp theo, cùng ngày Thái tể Từ Xứ Nhân vì bệnh nên không đến Đại Khánh điện dự tiệc được nghe tin tức, lập tức triệu tập gia thần, động viên dân chúng Khai Phong liêu kết chống lại phản quân. Từ Xứ Nhân làm Tể tướng một năm, nên cũng có năng lực của mình. Theo tiếng hô hào của Từ Xứ Nhân, dân chúng Khai Phong ra khỏi nhà, tác chiến với phản quân.



Giờ dần rạng sáng, Bộ suất Trương Bá Phấn Mã Bộ Quân Tư Thân quân thị vệ vốn phụng mệnh bình loạn suất bộ công phá Đới Lâu môn, từ Nghi Nam Kiều dọc Thái Hà lao thẳng tới ngự nhai. Các võ học và sĩ tử đọc sách Thái học cũng đều hưởng ứng, Võ học tử sĩ còn mpr kho phủ, lấy binh khí, theo cấm quân cùng xuất chiến, đến giờ mão thì công phá Chu Tước môn, binh lâm Tuyên Đức Môn.



Cục diện vốn đang tốt thì lại trở thành bộ dạng như này.



Triệu Thúc Hướng thấy đại thế đã mất, liên tục không ngừng từ Củng thần môn chạy thoát ra hoàng cung. Tại Điện Tiền Ti dưới sự bảo vệ của Đô Thống Chế Khổng Ngạn Chu, từ Trần Châu môn chạy khỏi Khai Pong, suốt đêm đến Lạc Dương. Triệu Thúc Hướng ở Lạc Dương, rất có căn cơ. Vốn y chuẩn bị ở Lạc Dương tiếp tục phát động làm phản, nào ngờ Thân quân Thái tử phụng mệnh truy kích, đóng giữ Lạc Dương. Kiêm tri phủ Hà Nam Địch Hưng xuất binh giáp kích, khiến cho Triệu Thúc Hướng không dám ở lại Lạc Dương, dẫn theo Khổng Ngạn Chu suốt đêm chạy ra Đồng Quan, thẳng đến Tây Bắc.



Hai tháng sau, Triệu Thúc Hướng ở Hoàn Châu bị Kiềm Hạt Hoàn Châu là Võ Tòng phát hiện ra thân phận.



Khổng Ngạn Chu tử chiến bảo vệ Triệu Thúc Hướng nhưng lại bị Võ Tòng giết chết. Triệu Thúc Hướng bị Lỗ Đạt bắt giữ, sau đó do Trương Thúc Dạ áp giải, quay về Khai Phong.



Tháng 10, Triệu Thúc Hướng bị xử tử lăng trì, cả nhà 817 nhân khẩu đều bị trảm sát, không một ai sống sót.



Triệu Vương Triệu Quang Mỹ cũng từ đây tan biến trong dòng chảy lịch sử.



- Tiểu Ất tỉnh lại, Tiểu Ất tỉnh lại!



Trong mơ màng, Doãn nghe được có người ghé vào lỗ tai hắn, không ngừng kêu gọi họ tên của hắn.



Mí mắt như nặng ngàn cân, muốn mở mà lại không thể mở ra được. Cả người như đang lơ lửng trong đám mây, thân thể không có chút tri giác nào. Hắn cố dùng sức, cuối cùng mở được hai mắt ra, ánh mặt trời chói mắt làm hắn choáng váng, vội vàng nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra.



- Tiểu Ất tỉnh rồi, Tiểu Ất tỉnh rồi!



Lần này Ngọc Doãn đã nhận ra là tiếng của Yến Nô.



- Cửu Nhi tỷ...



Hắn muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện giọng mình nhỏ bé khàn khàn.



Yến Nô hiện ra trước mắt hắn, trên gương mặt tràn ngập sự mỏi mệt và sự sợ hãi lẫn vui mừng.



- Tiểu Ất ca, cuối cùng huynh đã tỉnh rồi.



Một câu chưa dứt, nước mắt đã tuôn như mưa.



- Ta đang ở đâu?



- Phúc ninh cung, chúng ta đang ở Phúc Ninh cung.



Phúc Ninh Cung?



Tim Ngọc Doãn đập mạnh, sao lại ở Phúc Ninh cung?



Hắn nhớ mang máng mình dẫn theo đám người Chu Liễn Hoàng hậu từ trong hoàng thành giết ra, ở phố Mã Hành gặp phải phản quân vây công, may mà gặp được hai thúc cháu Nhạc Phiên và Nhạc Vân giải cứu. Nhưng sự việc tiếp sau thì lại mơ hồ, chỉ nhớ trước khi hôn mê hình như nghe được giọng nói của Cao Sủng.



Sao lại ở Phúc Ninh Cung?



- Tiểu Ất tỉnh rồi...Cửu Nhi tránh ra, để ta xem.



Là An Đạo Toàn!



Ngọc Doãn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Yến Nô tránh xa, lộ ra khuôn mặt An Đạo Toàn.



- Thằng nhãi này, thật quá lỗ mãng.



May mắn ngươi có căn cơ, lại cứu kịp thời, nếu không ta cũng không cứu được tính mạng của ngươi. Thôi, thằng nhã ngươi giờ không phải lo lắng tính mạng nữa, chỉ là mất máu quá nhiều, cho nên không cử động được thôi. Cửu nhi, ở đây ta có bổ huyết đan bí mật bào chế, mỗi ngày một viên, một trăm ngày sau có thể sinh hoạt như rồng hổ. Chỉ có điều trong vòng trăm ngày không được làm gì quá sức, chủ yếu tĩnh dưỡng là chính, nhớ đó.
- Ta...



Triệu Kham đã trầm mặc.



Lúc này Yến Nô đã lui ra khỏi phòng.



Chỉ còn lại có Ngọc Doãn và Triệu Kham cầm tay nhau nói chuyện.



Giờ sửu cùng ngày, ngoài phòng truyền tới một thanh âm non nớt:



- Quan gia, Tiểu Ất thúc phụ, sắp tới giờ sửu rồi...Quan gia còn phải đến Khôn Ninh Cung nghe Hậu nương nương huấn thị.



Là Nhạc Vân!



Ngọc Doãn hơi sững sờ, lại chợt thoải mái.



- Tiểu ca, trở về đi.



Làm một quan tốt gia, đừng suy nghĩ ngổn ngang nữa. Tiên đế trên trời có linh thiêng, sẽ luôn theo dõi người, Đạo Quân ở Long Đức Cung cũng sẽ chống đỡ cho người. Chỉ có điều sức khỏe của thần...đợi sau khi khỏe lên, lại cống hiến vì Quan gia.



Nói xong cả buổi, cảm xúc Triệu Kham dường như chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.



Cậu đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng.



Khi tới cửa, cậu dừng bước:



- Tiểu Ất, lời ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ.



Từ trước tới nay, văn võ cả triều, trẫm duy nhất có thể tin tưởng thì chỉ có một mình Tiểu Ất ngươi.



Triệu Kham đi rồi!



Ngọc Doãn dựa vào trên giường, nhắm mắt lại.



Đây có phải là một khởi đầu mới không?



Tương lai lại sẽ là bộ dáng gì?



Hắn không biết, cũng không muốn đi biết...



Hắn chỉ biết là, hắn đã cải biến lịch sử, Đại Tống triều có lẽ không thể muôn đời trường tồn, nhưng...



Trên mặt Ngọc Doãn nở nụ cười thỏa mãn.



Hắn tựa vào đệm giường, mơ mơ màng màng ngủ.



Đột nhiên, hắn bị một trận trống làm bừng tỉnh.



Mở mắt ra nhìn, cửa sổ hơi tờ mờ sáng.



- Là thanh âm gì?



Yến Nô hạ giọng nói:



- Đại lễ sắp bắt đầu, mới vừa rồi là phủ Khai Phong gõ vang phố trống, một hồi vừa qua, Tiểu Ca sắp từ Tuyên Đức môn nhập Hoàng thành, đi đăng cơ đại lễ rồi.



Ngọc Doãn gắng gượng ngồi dậy:



- Đỡ ta đi ra ngoài.



- Tiểu Ất...



- Cửu Nhi tỷ đừng lo lắng, nghe ta, đỡ ta đi ra ngoài.



Yến Nô do dự một chút, đỡ Ngọc Doãn từ trên giường xuống, chậm rãi ra khỏi phòng.



Chân trời, một vầng mặt trời đỏ nhảy ra, chiếu sáng khắp nơi.



Từ hướng Tuyên Đức Môn truyền đến tiếng trống hiệu, cũng có lễ nhạc tấu vang, quanh quẩn trời cao.



Trời đã sáng!



Ngọc Doãn đứng ở cửa hiên cùng Yến Nô.



Ta từ ánh bình minh đến, cuối cùng đã thấy ánh sáng ban mai đầu tiên hiện ra.



Nhìn mặt trời đỏ mọc lên, trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên trào lên một sự kiêu ngạo khó diễn tả, không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to!



HẾT