Tống Thì Hành

Chương 58 : Phú quý cuồn cuồn đến (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


- Tiểu Ất ca, nô cũng có một chuyện vui muốn báo Tiểu Ất ca biết.



- Ồ?



-Vừa rồi gặp Đại Lang, hắn nói cho nô biết là ông chủ lầu Bạch Phàn hỏi sự vụ trong lầu biết là đã không còn hoạt động với Tiểu Ất ca nữa nên rất không vui. Chủ lầu Bạch Phàn bằng lòng mua thịt chín của chúng ta, mỗi ngày năm trăm cân. Nhưng không biết chúng ta có cung ứng đủ hay không nên nô trở về hỏi ý kiến Tiểu Ất ca.



Ha ha, thật đúng là chuyện tốt nhân đôi!



Giữa Ngọc Doãn và lầu Bạch Phàn không có bất kỳ ân oán gì.



Trước đây hắn và lầu Bạch Phàn có gút mắc, thật ra chỉ là vấn đề giữa hắn với Tiếu Chi Nhi.



Nay hắn đã báo thù xong rồi, còn thắng cả Phùng Siêu.



Nỗi hận với Tiếu Chi Nhi đương nhiên không còn nữa. Nếu lầu Bạch Phàn bằng lòng hồi phục lại quan hệ, hắn cũng không từ chối.



Lập tức, Ngọc Doãn nói:



- Việc này Cửu Nhi tỷ cứ làm chủ, ta không ý kiến.



Đương nhiên là Yến Nô hy vọng kết nối lại hoạt động với lầu Bạch Phàn, thấy Ngọc Doãn gật đầu, má phấn lúm đồng tiền của Yến Nô càng sâu tươi rói.



Nếu tính toán thì năm trăm cân thịt mỗi này cũng có thể lãi ròng năm sáu quan tiền.



Cộng thêm mười quan lợi nhuận trước đó của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, thêm lợi nhuận bên trong cửa hàng, nợ nần ba trăm quan sẽ trả sớm.



- Nhị tỷ, hay để Nhập Cửu ca đến hỗ trợ đi.



Yến Nô lôi kéo Trương Nhị tỷ, bàn bạc:



- Sau này trong cửa hàng rất bận, chỉ riêng thịt chín kia thôi chỉ sợ một mình tỷ bận không chịu nổi rồi. Nô thấy Cửu ca cũng rất chịu khó, ngày nào cũng làm việc ở phường nhuộm quá vất vả, sao không đến cửa hàng hỗ trợ, tiền công cũng theo bên trong phường nhuộm, như vậy thì có thể nhẹ nhàng một chút.



Tiểu Ất ca, huynh nghĩ sao?



Tiền công của Dương Nhập Cửu một tháng cũng không nhiều.



Nếu để cùng giúp việc buôn bán chắc cũng không vấn đề gì. Nhưng trong lòng Ngọc Doãn còn có tính toán khác.



Hắn muốn rời khỏi phủ Khai Phong, chẳng lẽ còn phải dẫn theo một nhà Dương Nhập Cửu?



Nhưng nếu Yến Nô đã mở lời, Ngọc Doãn cũng nể mặt mũi Yến Nô. Lập tức hắn gật gật đầu, cười nói:



- Ta cũng cảm thấy Nhập Cửu ca rất thích hợp, không biết Nhập Cửu ca có bằng lòng hay không? Còn ta thì không có ý kiến.



- Bằng lòng, huynh ấy đương nhiên bằng lòng.



Trương Nhị tỷ liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý.



Công việc ở phường nhuộm rất mệt, lại không tốt cho thân thể. Ngày ngày Nhị tỷ thấy Dương Nhập Cửu làm lụng vất vả, đã sớm không đành lòng rồi.



Nếu có thể làm việc cùng nhau, đương nhiên là chuyện tốt.



Mỗi ngày làm năm sáu trăm cân thịt, nghe có vẻ nhiều nhưng còn thoải mái hơn làm việc ở phường nhuộm nhiều.



- Tuy nhiên ngày nào cũng làm nhiều thịt chín, chỉ sợ việc kinh doanh trong nhà không tốt.




- Nói vậy cũng đúng.



Mỹ nhân áo trắng dứt lời, cất kỹ khúc phổ.



- Muội muội muốn rời khỏi thật sao?



- Đúng vậy.



Trên mặt Phong Nghi Nô lộ vẻ buồn bã, khẽ nói:



- Ở Câu lan ngõa xa đã lâu, muội cũng thật sự mệt mỏi rồi. Nếu không phải Tư mã đại quan nhân hết lòng giữ lại thì năm năm trước muội đã rút lui rồi. Nhưng muội đã đáp ứng sẽ đề cử một vị Thượng Thính Hành Thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa). Từ Bà Tích cũng có tư chất, đáng tiếc còn chưa đủ để đạt chiến thắng.



Mỹ nhân áo trắng trầm mặc.



Lời của Phong Nghi Nô chẳng phải là khắc họa hình ảnh của nàng.



Nhìn bề ngoài như nở mặt mày nhưng bên trong nguy hiểm cực lớn. Muốn rời khỏi nhưng lại không làm chủ được.



Phong Nghi Nô vì nợ nhân tình mà không làm chủ được, còn nàng thì sao?



- Nếu muội muội thật sự muốn đề cử Từ Bà Tích, cũng không phải là không có biện pháp.



Trước mắt có một đường tắt, chỉ là muội có bằng lòng đi thử hay không thôi...Muội muội còn nhớ ngày đó Ngọc Tiểu Ất tại Đại Tướng Quốc Tự đã đàn khúc nhạc kia không?



Nói tới đây, má phấn lúm đồng tiền của mỹ nhân áo trắng đỏ hồng lên.



Nàng nhớ rõ ngày đó, khi Ngọc Doãn đàn khúc phổ đến điên cuồng đã khiến nàng không tự chủ được mà đạt được khoái cảm.



Mỗi lần nhớ tới chuyện này nàng luôn cảm thấy xấu hổ.



Dù là lúc này nhắc lại chuyện này nhưng bản thân nàng vẫn như có chút kích động...



Phong Nghi Nô nói:



- Khúc nhạc đó, đương nhiên nô nhớ rõ.



- Ta có thể cảm nhận ra bên trong khúc phổ của Ngọc Doãn hình như tồn tại một câu chuyện xưa.



Sao không mời hắn biên lại khúc nhạc, viết ra câu chuyện xưa đó, rồi sau đó để Từ Bà Tích diễn tập hiến nghệ, có thể tạo nên một sự chấn động.



Phong Nghi Nô nghe vậy vui vẻ:



- Có thể được sao?



Việc viết lại khúc nhạc kể chuyện xưa phải có bản lĩnh, không phải người bình thường có thể làm nổi.



Mỹ nhân áo trắng cười nói:



- Người có thể làm ra “Quyết sơ tạo hóa thủ, phách thử hà hùng tai” thì có gì mà phải lo lắng? Trên phố nói hắn là đệ tử của Trích Tiên, tinh tú trời sinh? Sao không mượn cơ hội này để nâng Từ Bà Tích lên...Chỉ có điều mua được khúc phổ này sợ là rất khó. Tốt nhất muội muội sớm hành động đi.



Phong Nghi Nô hơi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.



- Việc này cứ giao cho nô giải quyết!