Tống Thì Hành

Chương 57 : Phú quý cuồn cuồn đến (Thượng)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Phùng Siêu và Tiếu Chi Nhi đi rồi!



Tiếu Chi Nhi là nhạc kỹ, không đăng ký hộ tịch nên cũng không nhiều rườm rà lắm. Nhớ ngày đó nàng hăng hái muốn tranh giành vị trí Thượng Thính Hành Thủ kia (người đứng đầu trong nghề ca múa), mà nay lại yên lặng rời đi cùng Phùng Siêu, rốt cuộc cuối cùng là mất hay là được?



Có lẽ, chỉ có hai người họ là rõ ràng nhất.



Phủ Khai Phong rất lớn, nhưng tin tức lại lan truyền rất nhanh.



Một khúc ca dài của Ngọc Doãn phố Mã Hành, Phùng Siêu thất bại, trong thời gian ngắn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.



- Phùng Siêu thua? Không thể nào đâu!



Rất nhiều người khi lần đầu nghe được tin tức này đều khó có thể tin được.



Nhưng sau đó tin tức truyền đến đã chứng thực điểm này. Ngọc Giao Long phố Mã Hành kia đàn một khúc Cao Sơn đã đánh bại Phùng Siêu!



- Hôm nay sắp kể là Ngọc Giao Long phố Mã Hành đánh bại Phùng Siêu.



Chính ngọ, là lúc khách khứa dùng cơm.



Tiên sinh thuyết thư kia rất thông minh lập tức sửa lại biển hiệu kể lại câu chuyện Ngọc Doãn và Phùng Siêu đấu cầm.



Dân chúng phủ Khai Phong này thường hay tụ tập tại Câu lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí) rất đông đúc.



Vừa ăn cơm vừa nghe tiên sinh thuyết thư là điều vô cùng thú vị.



Rất nhiều người vẫn chưa thấy tận mắt trận đấu kia, còn thuyết thư vốn luôn hư hư thật thật, thật thật giả giả, không thiếu nhiều sự suy diễn. Nhưng thấy tiên sinh thuyết thư này nước miếng tung bay khiến người nghe nghe như say như dại.



- Phùng Siêu thấy chống cự không nổi Ngọc Tiểu Ất nên vô cùng lo lắng.



Vì thế đã liên tục sử dụng chiêu số khiến Tiểu Ất ca dần dần ngăn cản không nổi... Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Tiểu Ất ca nhanh trí nảy ra ý hay, chỉ thấy Tiểu Ất ngửa mặt lên trời thét dài, Kê Cầm kia ở trong tay hắn được sử dụng càng tuyệt diệu hơn.



Tiểu Ất ca lâm trận làm thơ: Thái sơn thiên nhưỡng gian, ngật như úc tiêu đài. Quyết sơ tạo hóa thủ, phách thử hà hùng tai. Thiên môn nhất hà cao, thiên hiểm nhược khả giai. Tích tô dữ lũy khối, phân minh kiến cửu cai...



Bài thơ này thật hay lập tức đã áp chế khí thế của Phùng Siêu, khiến tinh thần Phùng Siêu rối loạn.



Các vị khách quan chắc sẽ hỏi Tiểu Ất kia chỉ là một kẻ bán thịt, sao lại có tài học như này? Không biết rằng Tiểu Ất vốn là tinh tú trên trời, vốn là là đệ tử Trích Tiên. Lúc trước Trích Tiên bị giáng xuống phàm trần, Tiểu Ất không đành lòng để mặc ân sư rời đi, vì thế đã đi theo Trích Tiên đi vào nhân gian. Chỉ có điều bên trong luân hồi kia lại ngàn kém vạn sai khiến Tiểu Ất và Trích Tiên bị chia lìa. Trong vòng quay Luân Hồi mà chậm mấy trăm năm…



Không thể không nói, tiên sinh thuyết thư này có sức tưởng tượng vô cùng phong phú.



Vốn muốn liên hệ Ngọc Doãn với Tô Đông Pha, nhưng nghĩ Quan gia vừa mới cấm thi từ Tô - Hoàng, chỉ sợ không ổn. Vì thế liền đẩy thời gian về trước ứng lên người Trích Tiên Lý Bạch để kể chuyện.



Về phần người nghe tin hay không, chỉ cần y tin là được!
Ngọc Doãn vội vàng đứng dậy, chỉ là trong cửa hàng quá đơn sơ, không có chỗ ngồi tốt nào. Cũng may Đới Tiểu Lâu cũng không để ý, ngồi xuống một đầu ghế dài, lấy trong người ra một bản khế ước, đưa cho Ngọc Doãn.



- Hôm qua Chân Nô cô nương đã nói với ta, vốn định buổi trưa đến ngay nhưng lại có việc nên hơi chậm trễ.



Nào ngờ chỉ qua nửa ngày Tiểu Ất đã làm nên việc lớn, ngay cả Phùng Siêu cũng bại dưới tay Tiểu Ất. Đây là việc mà Chân Nô cô nương hôm qua nói đến, sau này lầu Thiên Kim Nhất Tiếu ta sẽ do Tiểu Ất cung ứng sáu con heo mỗi ngày.



Đây là khế ước, kính xin Tiểu Ất xem qua.



Thật sự là chậm trễ?



Ngọc Doãn tin rằng có lẽ Trương Chân Nô đã tạo ảnh hưởng đến lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, nhưng chưa chắc Đới Tiểu Lâu đã thật sự coi trọng hắn.



Chỉ là buổi trưa hắn thắng Phùng Siêu mà danh tiếng nổi lên.



Đây mới là lý do mà Đới Tiểu Lâu vội vã tới bàn chuyện làm ăn.



- Tiểu Ất thật sự có tài lớn, bản nhạc hôm qua tặng cho Chân Nô ta đã được nghe, hay tuyệt!



Ngọc Doãn liên tục tỏ ra nhún nhường.



Kiếp trước Ngọc Doãn khinh thường loại chuyện như này, nhưng từ lúc tái sinh tới nay đối với chuyện như này cũng đã có cái nhìn rộng hơn.



Khế ước là theo cách thức khế ước của phủ Khai Phong, không có bất cứ vấn đề gì.



Ngọc Doãn lấy ấn triệu đóng vào, ký tên, xem như đã đạt thành khế ước.



Rồi sau đó, Đới Tiểu Lâu lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu với Ngọc Doãn, cũng mời Ngọc Doãn đến lầu Thiêm Kim Nhất Tiếu để cổ vũ.



Ngọc Doãn đương nhiên vui vẻ đồng ý, Đới Tiểu Lâu mới rời đi.



- Hà...



Sau khi Đới Tiểu Lâu đi rồi, Ngọc Doãn vô cùng phấn khởi.



- Tứ Lục thúc, lần này đạt thành công việc với lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, mỗi ngày sẽ kiếm được hơn mười quan tiền. Chúng ta cùng cố gắng, không đến hai mươi ngày chẳng những kiếm đủ ba trăm quan, thậm chí còn sẽ có thêm lợi nhuận.



La Tứ Lục cũng rất cao hứng:



- Vậy ta chúc mừng Tiểu Ất ca tiền vào như nước.



Áp lức đè nặng bao ngày giờ lập tức tan thành mây khói, khiến Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng thoải mái. Nợ nần ba trăm quan đã có hy vọng hoàn trả, càng khiến hắn cảm giác thoải mái. Lúc Yến Nô từ bên ngoài trở về, không đợi nàng lên tiếng, Ngọc Doãn lập tức đem tin tức này nói cho nàng biết. Đúng như Ngọc Doãn dự đoán, Yến Nô cười tươi rạng rỡ.