Tống Thì Hành

Chương 56 : Đấu cầm (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Kê Cầm kia ở trong tay hắn được sử dụng ra tất cả kỹ xảo.



Âm thanh run rẩy khe khẽ, rung lên tinh tế dồn dập;



Run rẩy trơn láng, vừa men theo vừa run rẩy...



Mỗi một lần biến hóa đều mang đến cho Phùng Siêu sự phiền lòng rất lớn.



Một khúc Cao Sơn sản sinh ra vô số biến hóa, ngược lại có thể khiến Phùng Siêu vài lần suýt đã lạc điệu, nhưng rồi lại cố gắng kéo trở về.



Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.



Nhưng đối với Phùng Siêu mà nói, giờ này khắc này đã quên đi việc đấu cầm.



Toàn thân y đã đắm chìm vào trong khúc nhạc, tấu khúc "Lưu Thủy" vút lên tận trời xanh, hai khúc nhạc phối hợp ăn ý, lại như hỗn loạn, người xem xung quanh như say như dại, thỉnh thoảng lại ồ lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.



Các chị em ánh mắt càng đỏ, chỉ ước ao được tham dự trong đó, chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.



Ngọc Doãn càng khẩn trương!



Lưng áo phía sau ướt đẫm.



Phùng Siêu tay hoa biến điệu, cũng suýt nữa khiến hắn đi chệch âm, may là hắn cố gắng tập trung nên không đến mức bị hỏng.



Nga nga hề nhược Thái Sơn...



Dương dương hề nhược giang hà!



Dịch: Vời vợi cao như Thái Sơn



Mênh mông như sông chảy!



Hai người đã diễn tấu Cao Sơn Lưu Thủy tới độ cao nhất rồi.



Trong lòng Ngọc Doãn biết nếu còn tiếp tục như vậy nữa sớm muộn gì cũng sẽ bị Phùng đánh bại. Dù sao luận kỹ xảo, hắn tài giỏi hơn Phùng Siêu, nhưng nếu luận căn cơ mà nói, sợ rằng kém hơn nhiều so với Phùng Siêu. Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn chợt sử dụng một kỹ xảo đại chiến, nói thật ra, kỹ xảo này hắn cũng không quá hiểu rõ, cuộn rộng mênh mông, lay động có tình. Thái Sơn nguy ngay này oai phong hùng vĩ, khiến lòng người hướng về, dẫn tới bao lời trầm trồ khen ngợi.



- Đánh đàn đừng quá tận lực!



Trong đầu đột nhiên hiện lên lời dạy bảo của cha: "Bất kể là nhịp chậm hay nhịp nhanh, cũng bất luận là tình khúc vui vẻ hay đau thương, ta vẫn ở đây, không buồn không vui, không một lòng theo đuổi sự thanh lệ thanh nhã, tinh xảo tuyệt mỹ..."



Đó là có một lần hắn nhàn rỗi đã tấu khúc Cao Sơn cố gắng khoe khoang tài năng.



Nhưng cuối cùng lại bị cha quở trách, nói rằng không chạy theo kỹ xảo, sẽ làm mất đi ý nghĩa thật sự của nhạc phổ hí khúc phái Hà Nam.



- Cha đánh một khúc nhạc phái Hà Nam cho con nghe.




- Luận tài nghệ, là Ngọc Doãn thua, chỉ là mượn chút kỹ xảo nên may mắn mà thắng.



Phùng Siêu lắc đầu mỉm cười:



- Đấu cầm vốn là vậy, chính là thi triển thủ đoạn. Ta nghỉ ngơi dưỡng sức tới đây vốn là muốn đánh Tiểu Ất trở tay không kịp, nhưng kết quả ta lại thua, thua tâm phục khẩu phục.



Dứt lời, Phùng Siêu chắp tay vái chào.



Ngọc Doãn khom người đáp lễ.



- Đây chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.



Lý Dật Phong đột nhiên nói:



- Từ nay về sau, rất nhiều người biết đến cái cái tên Ngọc Tiểu Ất.



- Đúng vậy, vậy ngươi ta còn không qua chúc mừng?



Lý Dật Phong và Trần Đông tiến đến chúc mừng Ngọc Doãn.



Phùng Siêu dưới sự nâng đỡ của Tiếu Chi Nhi chậm rãi rời đi. Lúc này, đã không còn ai để ý tới hai người họ nữa, thắng làm vua thua làm giặc, Phùng Siêu thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục, không có bất luận sự bất mãn gì.



- Chi Nhi cô nương, ta phải đi rồi, sợ là đã không thể nào giúp Chi Nhi được nữa.



Trong mắt Tiếu Chi Nhi ánh lệ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi:



- Nếu Siêu ca nhi đi, Chi Nhi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa? Cũng như năm xưa nô từng nói: Nô ta một tiểu xướng giỏi nhất, mà Siêu ca nhi cũng là nhạc công giỏi nhất. Hôm nay nhạc công giỏi nhất đã đi, đương nhiên cũng không còn tiểu xướng giỏi nhất nữa. Không biết Siêu ca nhi có bằng lòng dẫn nô cùng rời khỏi nơi phồn hoa này hay không?



- Muội...



Phùng Siêu ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tiếu Chi Nhi.



Mất một lát y bất chợt mỉm cười!



- Siêu ca nhi cười gì?



Phùng Siêu nói:



- Ta cảm giác dường như chưa hề mất đi gì cả!



- Thật sao?



Tiếu Chi Nhi cũng cười....