Tống Thì Hành

Chương 61 : Tiếng lành đồn xa (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Mã Nương Tử ngược lại tỏ ra vẻ ôn hòa, giới thiệu thanh niên bên cạnh với Ngọc Doãn.



Tuy nhiên, Bạch Thế Minh vẫn với dáng điệu hờ hững, chỉ chắp tay, xem như đã chào hỏi.



Ngọc Doãn cũng không để trong lòng, ngồi xuống một bên.



- Hôm nay lão nương gọi Tiểu Ất đến không biết có chuyện gì?



Mã Nương Tử nhìn Ngọc Doãn, khẽ thở dài:



- Năm đó Ngọc đại ca đánh thắng người Liêu, nhưng lại trúng gian kế của người Liêu, thế cho nên phải bỏ mình. Vong phu khi còn sống cùng với Ngọc đại ca cũng có chút giao tình, cho nên sau khi Ngọc đại ca mất, đã đặt ra quy định, mỗi ngày phải mua hai trăm cân thịt chín ở cửa hàng của ngươi, coi như là giúp đỡ.



- À?



Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.



Hắn thật sự không biết có việc như vậy.



Bao gồm cả ký ức trước kia mà Ngọc Doãn lưu lại, cũng không có nội dung liên quan.



Mã Nương Tử thấy Ngọc Doãn giật mình, liền khẽ mỉm cười:



- Từ sau khi tiên phu mất, ta cũng rất ít khi xử lý công việc ở trong lầu. Không ngờ người trong lầu lại không hiểu chuyện, lại tự tiện chặt đứt hoạt động cửa hàng của ngươi. Về sau ta có nghe nói, cũng đã trễ... Chỉ có điều không nghĩ tới, Tiểu Ất quá kiên quyết, lại cùng với Tiếu Chi Nhi giao đấu.



- Việc này...



Ngọc Doãn nhất thời cảm thấy hổ thẹn.



Cô gái ngồi ở phia sau Bạch Thế Minh, dùng ánh mắt quyến rũ mê người, tò mò quan sát Ngọc Doãn.



Chỉ có điều, giờ phút này Ngọc Doãn không có lòng dạ nào mà để tâm đến vấn đề này, cũng không hề lưu ý.



- Đại trượng phu ân đền oán trả!



Nhưng Mã Nương Tử trái ngược lại có chút sảng khoái, khoát tay chặn lại nói:



- Người ta bắt nạt quá đáng, nếu như không đánh trả, thì sao lại gọi là Ngọc Giao Long ở phố Mã Hành nữa? Tiểu Ất, chớ để trong lòng.



- Đa tạ lão nương bỏ qua.



Mã Nương Tử cười cười, tỏ ý không ngại.



- Quản sự lúc trước đã bị ta đuổi đi rồi... Mấy năm nay ta lơ là công việc ở trong lầu, làm cho một số người quá mức tùy tiện. Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ cho Thế Minh quản lý tửu lầu. Sau này, còn phải kính nhờ Tiểu Ất chiếu cố nhiều hơn.



Dứt lời, Mã Nương Tử nâng chén mời rượu.



Ngọc Doãn vội vàng cầm lấy cái chén, nâng cốc uống cạn.



Khẽ liếc trộm Bạch Thế Minh, thấy Bạch Thế Minh nhìn xuống không chút nào để ý Ngọc Doãn, thậm chí còn mang vẻ mặt bực bội.



Trong lòng Ngọc Doãn có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ mình với lầu Bạch Phàn còn có hoạt động, nên không thể biểu hiện vẻ bất mãn.



Mã Nương Tử nói liên miên không dứt một vài câu chuyện phiếm, Ngọc Doãn cũng kiên trì chịu đựng.


Nếu như thay đổi khúc phổ để cho phù hợp với thời đại này lại phải mất chút công sức.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn trầm ngâm một chút nói:



- Khúc phổ thì còn dễ, nhưng nếu như biên soạn cho thật tốt, chỉ sợ phải mất hai tháng.



Bạch Thế Minh nhịn không được nói:



- Ta chỉ muốn khúc phổ, về phần biên soạn, thì ta sẽ tìm người khác, không cần ngươi lo lắng.



Trong lời nói, rất có ý khinh thường.



Ngươi có thể đàn rất hay, nhưng chưa hẳn có thể biên soạn ra khúc phổ hay.



Rất rõ ràng, đây là một trò đùa... Mã Nương Tử muốn là khúc phổ, chứ không phải là biên soạn của Ngọc Doãn.



Sắc mặt của Ngọc Doãn, đã theo đó mà biến đổi.



- Thế Minh, sao lại nói như thế, mau xin lỗi Tiểu Ất.



- Ta...



Bạch Thế Minh rất không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt của Mã Nương Tử lại không dám phản kháng, đành phải đứng lên nói xin lỗi.



Mã Nương Tử nói:



- Tiểu Ất chỉ cần đem khúc phổ viết ra là được.



Không cho ta biên soạn?



Vậy thì thật là tốt, ta còn bớt phiền phức!



Ngọc Doãn cũng có chút mất hứng, vì thế đứng dậy chắp tay:



- Một khi đã như vậy, trong hai mươi ngày, tiểu nhân sẽ hoàn thành.



- Rất tốt, nơi này có một tờ khế ước, Tiểu Ất có thể xem qua một chút, nếu như đồng ý, chúng ta ngay lập tức xác nhận việc này. Đến lúc đó Tiểu Ất một tay giao khúc phổ, một tay lấy tiền. Ta cũng rất hiếu kỳ đối với khúc nhạc này của Tiểu Ất.



Mã Nương Tử dứt lời, che miệng mỉm cười.



Nhưng mà trong lòng của Ngọc Doãn, lại luôn luôn có chút khó chịu.



Hắn cầm lấy khế ước, cẩn thận nhìn một hồi. Dù sao trước đây đã từng có kinh nghiệm, lúc này đây hắn càng thêm cẩn thận.



Cũng tốt, một tay giao tiền, một tay giao phổ.



Lúc này hợp tác rất tốt đẹp, cũng coi như không còn phải băn khoăn.



Từ nay về sau ta và lầu Bạch Phàn ngươi, không có nhiều gút mắc, chỉ còn trên phương diện làm ăn qua lại, mọi người ai cũng đều được thoải mái.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không nói lời nào nữa, cầm bút ký tên.



- Tiểu Ất còn có chuyện, cáo từ trước...