Tống Thì Hành

Chương 62 : Có thù tất báo (Thượng)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Kinh thành vào tiết cuối xuân có ý vị thật khác.



Nhiệt độ không cao không thấp, rất thoải mái. Không khí cũng không quá khô, có thể nói mang theo một chút ý vị giống Giang Nam ở đời sau.



Ẩm ướt, ôn hòa!



Đây có lẽ là kết luận của Ngọc Doãn đưa ra đối với Khai Phong vào Tuyên Hòa năm thứ sáu.



Ở đời sau khô hanh nhiều gió, bốn mùa rất khó phân biệt được rõ ràng nếu so cùng một hoàn cảnh. Khai Phong lúc này càng giống như Giang Nam. Khi Ngọc Doãn đi ra khỏi lầu Bạch Phàn, hít lấy khí trời của Tuyên Hòa năm thứ sáu, đem tất cả bực bội tích tụ ở trong lòng thổi sạch hết.



Gặp Mã Nương Tử, thực không thoải mái.



Chu Lương cũng thấy được Ngọc Doãn mất hứng, đành phải ở một bên thấp giọng khuyên bảo:



- Tiểu Ất không nên tức giận, ngươi không biết bối cảnh của Mã Nương Tử, cho nên trong lòng không được vui. Nhưng trên thực tế, lầu Bạch Phàn có thể yên ổn ở kinh thành, được xưng là đệ nhất tửu lâu ở phủ Khai Phong, nếu như yếu thế, làm sao có thể được như thế? Mã Nương Tử này đã nhiều năm chưa lộ diện, lần này vì mua khúc phổ của ngươi, đích thân chiêu đãi đã là cực kỳ coi trọng ngươi rồi... Chúng ta là tiểu dân ở tỉnh thị, cần gì phải tranh hơn thua?



Dù sao chẳng phải ngươi cũng được hai ngàn quan tiền đó sao, thu hoạch khá phong phú... Không chừng sau này ta còn phải tôn Tiểu Ất một tiếng Đại quan nhân ấy chứ .



Thường ngày Chu Lương đã rất dẻo miệng, nói cũng rất có lý.



Chỉ có điều vẫn chưa xóa hết sự khó chịu ở trong lòng của Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn cũng là người cực kỳ kiêu ngạo. Bất kể là ở kiếp trước, hay là ở kiếp này, hắn cũng không chịu khom lưng với bọn người quyền quý.



Mã Nương Tử muốn khúc phổ của hắn, lại không muốn hắn biên soạn, rõ ràng coi hắn không ra gì.



Nếu không phải lúc mới bắt đầu Mã Nương Tử đã nói ra mối quan hệ giữa lầu Bạch Phàn với cửa hàng Ngọc gia, nói không chừng Ngọc Doãn đã sớm phất tay áo rời đi, Mã Nương Tử lấy gì để tính chuyện thay thế? Một khúc Lương Chúc, đối với Ngọc Doãn mà nói cũng không xem là quá trọng yếu. Bắc Tống là thời đại mà hí khúc phát triển rất còn non kém, từ thời Đường tới nay, hí kịch đã có cơ sở. Mà tạp kịch Bắc Tống, đó là tiền thân của hí khúc ở đời sau... Vài thập niên về sau, đem Côn khúc lưu hành khắp Đại Giang Nam Bắc. Ngọc Doãn ở kiếp trước có nghiên cứu cổ nhạc, đương nhiên không thể không nghiên cứu hí kịch, trong đầu có mấy chục hí kịch Chiết Giang, vì sao lại phải buồn phiền?



Hắn tức giận Mã Nương Tử với cái loại thái độ của kẻ ở trên cao nhìn xuống, lại bức bách việc cho lầu Bạch Phàn trợ giúp cửa hàng Ngọc gia vào năm mới, mới đáp ứng giao ra khúc phổ Lương Chúc. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, từ nay về sau, Ngọc gia và lầu Bạch Phàn không tiếp tục gút mắc, chỉ còn qua lại trên phương diện làm ăn. Đối với Ngọc Doãn mà nói, như vậy cũng coi như là được thoải mái.



Trên đời này, khó trả nhất là nợ ân tình của người.



Hiện giờ ân tình đã thanh toán xong, về sau đường ai nấy đi...



Nghĩ đến đây, tâm tình của Ngọc Doãn trái lại đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.



- Nhị ca xin dừng bước!


Nàng bước tới một bước hạ thấp người với Ngọc Doãn, cất tiếng:



- Thiếp là Phong Nghi Nô... Lúc trước, đã từng ở Đại Tướng Quốc Tự có thưởng thức qua tài nghệ của Tiểu Ất, vẫn muốn đến thăm viếng, nhưng vì bận quá nhiều việc, hôm nay mạo muội đến đây thăm viếng, Tiểu Ất chớ trách.



Phong Nghi Nô?



Ngọc Doãn giật mình kinh hãi.



Trong khoảng thời gian gần đây, cũng nghe không ít cái tên này.



Đại danh đỉnh đỉnh Đông Kinh Thượng Thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa), sao lại đến chỗ ở của mình?



- Phong cô nương!



Ngọc Doãn vội vàng thi lễ.



Đừng thấy Phong Nghi Nô chỉ là nhạc kỹ, nhưng nhạc kỹ cũng có ba bảy loại. Không thể nghi ngờ Phong Nghi Nô chính là người có đứng ở chỗ cao nhất trong nhạc kỹ. Nếu như đổi lại ở hậu thế, cũng tương đương với diễn viên Oscar.



Người như thế, vậy mà lại coi trọng Ngọc Doãn.



Hơn nữa nàng tự mình đến nhà, cũng cho thấy đầy đủ thành ý.



Tuy rằng không biết mục đích của Phong Nghi Nô, nhưng Ngọc Doãn vẫn có một loại cảm giác được coi trọng.



- Chỗ ở của ta có chút bừa bộn, để cho Phong cô nương chê cười.



Lúc này là ban ngày, cũng không nên đem một cô nương vào trong phòng. Nếu như Yến Nô ở nhà còn dễ nói một chút, nhưng Yến Nô đi vắng, cô nam quả nữ, dù sao cũng có chút bất tiện. Vì thế Ngọc Doãn đưa đến một cái ghế, mời Phong Nghi Nô ngồi xuống trong viện.



- Hơi bừa bộn, nhưng phong cảnh cũng có thể thưởng thức.



Lập tức Phong Nghi Nô mỉm cười:



- Từ lâu đã nghe nói Tiểu Ất là người tao nhã, quả nhiên không sai.



Bà Tích, mang lễ vật vào.



Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa có người đáp lời, ngay sau đó Ngọc Doãn thấy một vị tiểu mỹ nhân đi vào sân.