Tống Thì Hành

Chương 63 : Có thù tất báo (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Mỹ nhân này nếu so với Phong Nghi Nô thì vẻ đẹp không thể sánh bằng.



Nhưng nếu so sánh ra thì lại ngây thơ hơn, dù thiếu đi vài phần khí chất tự nhiên thoải mái như Phong Nghi Nô nhưng lại có một vẻ đẹp động lòng người của một cô gái, nếu như có thêm chút thời gian rèn luyện, cũng sẽ không thua kém chủ nhân Phong Nghi Nô.



Mỹ nhân kia xoay người, mang vào chút lễ vật.



Thực sự cũng không quý giá lắm, chỉ là chút trái cây trong mùa. Tuy lễ vật không hậu hĩnh, thế nhưng lại rất có thành ý.



- Bà Tích, đây là Tiểu Ất.



- Từ Bà Tích ra mắt Tiểu Ất ca ca.



Nàng chính là Từ Bà Tích?



Nghe nói là người năm nay lầu Phan đưa ra chuẩn bị thay thế cho Phong Nghi Nô là hoa khôi hiện thời...



- Tiểu Ất, hôm nay thiếp tới bái phỏng, là có chuyện muốn nhờ.



Trước kia ở Đại Tướng Quốc Tự Tiểu Ất sử dụng hai khúc, mà khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia hiện giờ ở trong tay của thiếp. Nhưng một khúc khác, thiếp cũng rất có hứng thú. Không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích, thiếp nguyện dùng số tiền lớn để có.



Ngọc Doãn tức thì ngây ngẩn cả người!



Khoảng cách hắn ở Đại Tướng Quốc Tự diễn tấu đã hơn một tháng.



Trong một tháng nay, không có người hỏi đến. Nhưng chỉ trong vòng một ngày hôm nay, lại có tới hai người muốn tìm mua ...



Từ trong tâm mà nói, Ngọc Doãn rất muốn đem khúc phổ bán cho Phong Nghi Nô.



Dù sao, Phong Nghi Nô đối với hắn, đã biểu hiện ra sự tôn trọng. Một bên là tìm người cho gọi hắn tới, một bên thì tự mình đến nhà. Mặc dù nói Phong Nghi Nô không thể sánh với Mã Nương Tử, nhưng sự tôn trọng này, cũng là điều mà Ngọc Doãn rất muốn nhìn thấy.



Ngọc Doãn cười khổ, nói:



- Phong cô nương đã đến chậm một bước!



- À?



- Mới vừa rồi, Tiểu Ất đã đem khúc phổ " Lương Chúc ", bán cho Mã Nương Tử ở lầu Bạch Phàn.



Khế ước đã ký, hai mươi ngày sau, sẽ giao ra khúc phổ, do người của lầu Bạch Phàn biên soạn, rồi sau đó biểu diễn.



Phong Nghi Nô ngây ngẩn cả người!



Ngọc Doãn nói như vậy, rõ ràng không phải chối từ.
Nàng không hiểu vì sao Ngọc Doãn lại hỏi việc này.



Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Nghi Nô, thấy Phong Nghi Nô cũng là vẻ mặt mờ mịt.



Vì thế nàng gật gật đầu, liền trả lời:



- Điệu hát dân gian ở quê nhà, tất nhiên là nhớ rõ... Đến kinh thành sáu năm, khi rảnh rỗi cũng thường hát khẽ để quên nỗi nhớ nhà. Tuy là trong nhà đã không còn người thân, nhưng quê nhà bao giờ cũng...



Nói tới đây, ánh mắt Từ Bà Tích lại đỏ!



Phong Nghi Nô dường như cảm giác được cái gì, vội hỏi:



- Có phải Tiểu Ất đã có cao kiến gì?



Ngọc Doãn vỗ tay, cười ha ha.



- Thực là trời trợ giúp Phong nương tử!



Điệu hát dân gian Thái Thương, có lẽ có rất nhiều người không hiểu rõ.



Nhưng ở vài thập niên về sau, tiểu khúc Thái Thương sẽ tiến triển thành một loại khúc tên là Nam Khúc. Mà hơn trăm năm, Nam Khúc này lại sẽ biến đổi thành một loại hí kịch các loại hý khúc, thì ra là ở hậu thế được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) trong năm 2001, tại Paris tuyên bố nhóm đầu tiên Tác phẩm tiêu biểu truyền miệng và di sản phi vật chất của nhân loại một trong Côn khúc. Nói cho đúng, tiểu khúc Thái Thương kia, thì ra là tiền thân của Côn khúc...



Là một người xuyên không, chỉ mang theo chút Kim Thủ Chỉ.



Ngọc Doãn không biết làm quan, không hiểu thiên văn địa lý, cũng sẽ không hành quân đánh giặc.



Thì ra ngoài việc kế thừa của Ngọc Doãn một thân quái lực và kỹ năng đô vật, hiện giờ mạnh nhất của hắn là Kim Thủ Chỉ, chỉ sợ trong óc phong phú nhất chính là khúc phổ.



Phong Nghi Nô kinh ngạc khó hiểu, chỉ có điều nhìn thấy Ngọc Doãn cười đến vui sướng, cũng thấy có chút ý tứ.



- Xin lắng tai nghe!



Ngọc Doãn vâng một tiếng, rồi sau đó nghiêm mặt nói:



- Nếu như Phong nương tử không chê, Tiểu Ất có thể vì Từ cô nương sáng tác một khúc phổ, giúp Từ cô nương đoạt lấy danh hiệu hoa khôi này. Chỉ có điều không biết Phong nương tử có tin ta hay không?



Phong Nghi Nô sửng sốt, nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn một lúc lâu, đột nhiên mặt giãn ra mà cười.



- Nếu có thể như thế, Bà Tích thật là có phúc!



Từ Bà Tích nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên...