Tống Thì Hành
Chương 67 : Quách Thiếu Tam thủ đoạn giỏi (Hạ)
Ngày đăng: 01:46 20/04/20
Ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người vô cùng thoải mái.
Bốn mùa Bắc Tống rất rõ ràng, mặc dù gần đầu hạ nhưng thời tiết cũng không quá oi bức, thậm chí còn có không khí mát mẻ.
Ở trong viện dưới cây hòe sáng tác khúc phổ, bên tai loáng thoáng nghe tiếng tụng kinh từ viện Quan Âm vọng đến.
Gió lạnh phơ phất, cành lá xao động.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu vào trong sân càng tăng thêm vẻ thâm u.
Viết xong một đoạn khúc phổ, Ngọc Doãn đứng dậy duỗi lưng, giật sống lực, hắn cầm Kê Cầm đặt bên cạnh bàn nhỏ,chuẩn bị đánh một khúc vừa sáng tác, thư giãn tâm trạng. Nào ngờ hắn vừa lắp cầm xong thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Ngay sau đó là cửa sân bị đẩy ra, Hoàng Tiểu Thất xông vào.
- Tiểu Ất ca, đã xảy ra chuyện!
Hoàng Tiểu Thất hổn hển, vừa vào cửa đã lớn tiếng, thần sắc kích động.
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, vội vàng đặt Kê Cầm xuống, đứng dậy đỡ Hoàng Tiểu Thất:
- Thất ca đừng vội, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thất ca kích động như vậy? Uống nước rồi từ từ nói, không phải là Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện chứ?
Đã nhiều ngày bởi vì phải sáng tác khúc phổ, Ngọc Doãn đã đem chuyện cửa hàng tạm thời giao cho Yến Nô xử lý.
Thật ra, hiện nay việc kinh doanh ở cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, không xảy ra tình huống gì. Cửa hàng chủ yếu phụ trách bán lẻ một ít, việc kinh doanh lớn chân chính là cung ứng thịt tươi cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu và lầu Phong Nhạc. Hơn nữa La Nhất Đao ở đó, có thể giảm bớt được nhiều phiền toái. Vấn đề thật sự là xưởng thịt chín, lúc này mới bắt đầu khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
Cho nên hầu hết thời gian Yến Nô đều ở đó xử lý.
Ngọc Doãn vốn tưởng rằng Yến Nô xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ Hoàng Tiểu Thất lại liên tục xua tay, thở dốc một hơi, ổn định tinh thần:
- Không phải Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện, là bên phía Tứ Lục Thúc có chuyện. La Đức đã cầm tiền bán thịt tươi, kết quả thua sạch, Trương Tam ca dẫn người đến rồi!
- Hả?
Ngọc Doãn nghe vậy chấn động.
Hắn bất chấp hỏi lại, vội dọn khúc phổ trên bàn lại, xoay người xông ra ngoài.
La Đức thua hết tiền bán thịt tươi sao?
Rốt cuộc là sao lại như vậy...
Bởi vì Ngọc Doãn đã giao cho La Đức phụ trách nhập hàng, cho nên tiền mua thịt tươi hàng ngày đều ở trong tay La Đức. Có La Tứ Lục ở đó, Ngọc Doãn cũng không lo lắng La Đức sẽ gây ra chuyện gì. Nhưng thật không ngờ chính ở chỗ đó lại xảy ra chuyện, sao hắn lại không sốt ruột? Trương Tam mặt rỗ là ai? Đó là đầu gấu nổi tiếng ở phủ Khai Phong.
Nói đến điểm này, Trương Tam mặt rỗ chính là thủ lĩnh lưu manh, chỉ là địa vị y không cao, lại hoạt động đứng đắn, ít sinh sự trên đường phố, nhưng dưới tay y có đến trên dưới một trăm tên lưu manh, lại là những kẻ liều mạng. HIện giờ Trương Tam mặt rỗ đã tìm đến cửa rồi, sao có chuyện tốt chứ?
Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, chân tay như gió chạy như điên trên đường.
Dọc đường thỉnh thoảng có người hỏi chuyện hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy khiến nhiều người vô cùng kỳ lạ.
- Tiểu Ất làm sao vậy?
- Không biết...hay là xảy ra chuyện?
Nhưng cặp mắt thì nhìn chằm chằm Ngọc Doãn:
- Kính xin Tiểu Ất chỉ con đường sáng.
-Vậy còn hắn?
Ngọc Doãn chỉ chỉ La Đức.
Trương Tam mặt rỗ cười lạnh một tiếng:
- Ta tự có quy củ của ta, việc này dù gì cũng phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nếu không chẳng phải sẽ bị người ta chê cười?
Ngụ ý nói với Ngọc Doãn:Ngươi không gánh chuyện này, La Đức chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Ngọc Doãn biết rõ, Trương Tam mặt rỗ không phải nói chơi.
Nếu hắn ta không có thủ đoạn, sao có thể tụ hợp được nhiều kẻ bán mạng cho mình?
Người như thế, bình thường nhìn có vẻ vô hại, nhưng lúc cần độc thì tuyệt đối là kẻ liều mạng, lòng lang dạ sói.
- Tiểu Ất...
Yến Nô run giọng gọi.
La Nhất Đao nói:
- Việc này không liên quan đến Tiểu Ất, món nợ này sẽ do ta gánh.
- Tứ Lục ca, chuyện này ngươi gánh không được.
Trương Tam mặt rỗ nhìn thoáng qua La Nhất Đao, hạ giọng nói:
- Ngươi ta cũng là giao tình cũ, ta không cần giấu diếm ngươi...
- Sao ta không gánh được...Năm trăm quan, ta đập nồi bán sắt cũng phải trả cho ngươi.
- Nhưng vấn đề là, ngươi lấy đâu ra năm trăm quan?
Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi không có năm trăm quan, ta khó mà bảo đảm! Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi biết, sẽ không ai cho ngươi mượn năm trăm quan đâu. Ta biết, tòa nhà kia của ngươi cũng có thể đỡ được chút tiền bạc, nhưng đây là năm trăm quan, không phải năm quan, năm mươi quan.
Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Tam ca, vậy còn Quách Thiếu Tam?
- Hả?
Trương Tam mặt rỗ ngẩn ra, rồi chỉ cười cười không trả lời.
Ngọc Doãn mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai La Nhất Đao:
- Tứ Lục thúc, việc này do ta mà ra, chỉ sợ Đại Lang...Tam ca, nếu ngươi tin ta, việc này do Tiểu Ất gánh vác. Năm trăm quan, Tiểu Ất sẽ trả thay ngươi! Tuy nhiên kính xin Tam ca cho giãn thời hạn ra một chút.