Tống Thì Hành

Chương 68 : Ân tình (Thượng)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


- Tiểu Ất ca...



Yến Nô thất thanh kêu.



Năm trăm quan cũng không phải con số nhỏ, chứ đừng nói còn có số nợ của Quách Kinh chưa trả được. Tính gộp cả hai con số này phải hơn bảy trăm quan! Thấy đã sắp trả được nợ rồi, nào ngờ trong nhà lại nợ nần chồng lên nợ nần?



Không chỉ có Yến Nô giật mình, ngay tiếp theo La Nhất Đao cũng vậy.



Hai gò má giật giật, giọng nói La Nhất Đao run rẩy:



- Tiểu Ất, vậy sao được?



- Tứ Lục thúc, việc này thúc đừng lo, cứ để ta làm chủ.



Ngọc Doãn xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ:



- Tam ca muốn công đạo, vậy thì Tiểu Ất sẽ gánh việc này.



Năm trăm quan, Tiểu Ất tiếp nhận...tuy nhiên kính xin được thư thả thêm vài ngày nữa, mười ngày quá sát, mười lăm ngày đi, Tam ca nghĩ sao?



- Có khí phách!



Người vây xem xung quanh xì xào bàn tán.



- Tiểu Ất ca đúng là nhân nghĩa, là một hảo hán.



- Đúng vậy, lúc trước khi Tiểu Ất ca ở phố Mã Hành đã là người đàn ông trọng nghĩa khinh tài rồi, nay tuy rằng đã nổi danh nhưng tính cách không hề thay đổi.



Nay phố Mã Hành có Tiểu Ất, thật sự bình yên.



- Nói thì nói như thế, nhưng năm trăm quan đó!



- Đúng vậy, nếu chẳng may không trả được, chẳng phải là liên lụy Tiểu Ất phải chịu trách nhiệm sao?



- Theo ta thấy, La Đại Lang này đúng là rác rưởi...Bị người thư viện đuổi ra, may mắn được Tiểu Ất thu nhận và giúp đỡ, vậy mà không suy nghĩ báo đáp, ngược lại còn làm ra loại chuyện như này, đúng là không đáng làm người. Ngày sau cần phải nhắc nhở Đại Lang nhà ta cẩn thận người này mới được.



Người vây quanh nghị luận, đủ loại ý kiến.



Có nói Ngọc Doãn trượng nghĩa, cũng nói Ngọc Doãn ngu xuẩn...



Đứng ngoài đám đông, một người đàn ông chắp tay, xuyên qua khe hở đám đông nhìn vào xem.



Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên cùng với vài hộ vệ có dáng vẻ nô bộc gia đinh.



- Thập Cửu ca, người đó là Ngọc Tiểu Ất sao?



Thiếu niên khẽ hỏi:



- Thật là một hảo hán dám nhận chịu trách nhiệm như thế.



Người đàn ông khẽ mỉm cười, không trả lời.




Vừa vào cửa, Yến Nô không kìm được nói luôn:



- Mười lăm ngày, huynh định thế nào kiếm ra năm trăm quan?



Hơn nữa Quách Kinh sẽ lập tức tới cửa đòi nợ mà hiện nay còn thiếu, nếu không trả được món nợ này, năm trăm quan thì sao trả được?



Ngọc Doãn cười khổ một tiếng:



- Cửu Nhi tỷ, ta cũng biết thời gian quá gấp.



Tuy nhiên chuyện này La Đại Lang cũng bị liên lụy, bị rơi vào quỷ kế của Quách Kinh. Nếu ta thật sự buông tay bỏ mặc, chỉ sợ La Đại Lang khó tránh khỏi bị rơi vào kết cục sung quân. Tứ Lục thúc tuổi già, ta sao nhẫn tâm? Hơn nữa, công việc với Trương Tam mặt rỗ là ta ra mặt quyết định, cho dù là đưa đến quan tòa phủ Khai Phong thì Trương Tam mặt rỗ cũng chiếm lý.



Thà bị quan phủ phán định, không bằng để ta gánh vác, ít nhất còn có thể được một ân tình!



Chỉ có điều...



Ngọc Doãn nhìn lại La Nhất Đao, do dự một chút, hạ thấp giọng nói:



- Tứ Lục Thúc, Đại Lang tâm cao, cửa hàng thịt nho nhỏ của ta không thể chứa được, sau này xin đừng để hắn tới đây nữa, ta không chứa nổi. Kính xin Tứ Lục thúc thông cảm cho.



- Tiểu Ất ca, sao nói vậy...



- Tuy nhiên, có một số việc dù gì vẫn nên nói rõ ràng.



Ngọc Doãn đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn La Đức.



La Đức vốn đã chết lặng, dường như đã chuẩn bị là bình đã mẻ lại sứt, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Doãn, gã lại có sự bất an khó hiểu:



- Ngọc Tiểu Ất, ngươi muốn gì?



Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên tiếp tục như nào.



Chẳng lẽ gã thật sự không có tim phổi hay sao?



Thật ra La Đức cũng rất xấu hổ, nhưng ngạo khí người đọc sách kia khiến gã không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Ngọc Doãn.



Cho tới nay, La Đức là con cưng trong mắt mọi người, học tập rất tốt, vào được thư viện, có thể nói là tiền đồ rộng lớn...



Ai có thể ngờ trong một đêm gã từ trên trời rơi xuống nhân gian.



Bị đuổi ra khỏi thư viện, lại bị đám kỹ nữ ở ngõ giết mổ heo làm nhục, tuy rằng sau đó đã làm quản lý sổ sách cho Ngọc Doãn, nhưng ở sâu trong nội tâm, La Đức có từng coi trọng Ngọc Doãn sao? Ngọc Doãn là ai? Chỉ là một kẻ lưu manh trên phố Mã Hành mà thôi.



Cho dù là danh tiếng hắn không tệ, nhưng nói cho cùng chỉ là một kẻ buôn bán, sao có thể sánh với Đại Lang gã?



Bởi vì ôm tâm tư này mà dù La Đức bắt đầu làm việc cho Ngọc Doãn nhưng trong lòng lại uất nghẹn, khiến gã không thoải mái. Khi gã thấy Ngọc Doãn căn bản không thể sánh với gã, mà lại cưới được một thê tử đẹp như hoa, luôn được hàng xóm khen ngợi. Càng nghĩ càng nghẹn khuất, La Đức trong sự sầu khổ phiền muộn đã trúng phải mưu kế của Quách Kinh.



Ngay từ đầu thật sự là gã kiếm được chút tiền lời.



Nhưng dục vọng thì không bao giờ thỏa mãn, La Đức lại càng không thể nào thoát khỏi. Đến cuối cùng, khi gã cảm thấy không thể bình ổn được, không thể chịu đựng được, tiền chẳng những còn thua sạch sanh, thậm chí còn ghi nợ. Lại dưới sự dụ dỗ bức ép của đám người Ngưu Bảo Lượng, cuối cùng La Đức không còn lựa chọn nào khác đã sử dụng tiền công mua bán thịt tươi.