Tống Thì Hành

Chương 71 : Sóng dữ thi nhau nổi lên (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Ngưu Bảo Lượng biến đổi sắc mặt, cứng họng không biết nên nói gì.



Một đám lưu manh trên người mang nhiều tiền bạc, một xâu tiền thật sự khiến đám người Ngưu Bảo Lượng khó chấp nhận nổi.



- Đặt ở đây, để Nhị gia về nhà lấy tiền.



- Không có tiền mà cũng đòi ăn thịt?



Ngọc Doãn còn chưa mở miệng, Hoàng Tiểu Thất đã nói:



- Tiểu Ất ca, nếu bọn chúng đi rồi, e là có đi không có quay lại.



- Ngưu Nhị, ngươi muốn mua thịt, ta bán cho ngươi!



Ngọc Doãn trầm giọng nói:



- Ngươi muốn ta cắt thịt, ta cắt cho ngươi...nhưng hiện giờ ngươi không mang đủ tiền, là ngươi cố tình tới để trêu chọc ta sao? Cho dù là tới phủ Khai Phong ta cũng không sợ ngươi.



Không có tiền? Đơn giản có vật thế chấp!



- Đúng, vật thế chấp!



Mọi người nói to khiến Ngưu Bảo Lượng đỏ mặt tía tai.



Đã đâm lao phải theo lao, gã hiểu rõ trong lòng, hôm nay không nói rõ ràng, chỉ sợ không thể đi được.



Ngọc Doãn là hộ lâu đời lại phố Mã Hành quan hệ hàng xóm láng giềng không kém, hơn nữa cũng rất có giao tình với phòng Quân phố, chẳng may làm cho Quân phố ra mặt, chỉ sợ sự việc khó làm. Gã nghìn tính vạn tính, vốn định làm tên tiểu tử này mất mặt mũi, không ngờ…



Tuy nhiên, dù sao Ngưu Bảo Lượng cũng là một tên lưu manh, sao coi trọng thể diện?



Gã ngẫm nghĩ một chút, cởi y phục trên người ra, còn giật giật quần, cởi trần đứng đó.



- Ở đây ta còn có một xâu, bộ y phục này cũng đáng ba mươi lăm mạch …đặt ở chỗ này nữa, lát quay lại lấy sau.



Bảy tên lưu manh đều cởi trần khiến Ngọc Doãn cũng không thể nói gì hơn.



Đời sau có câu lại nói rất đúng: Người ti tiện thì không địch lại được!



Đám nhàn rỗi lưu manh này nào cần thể diện gì để nói.



Việc đã rắc rối, nếu làm quá chỉ sợ sẽ rối thêm.



Ngọc Doãn cũng không muốn dây dưa với đám người này, liền phất tay để đám người Ngưu Bảo Lượng đi.



Sau khi nói tạ ơn với Yến Thất Nương và chắp tay chào bà con, hắn định dặn dò La Nhất Đao rồi sau đó trở về phổ nhạc, nào ngờ La Nhất Đao lại mở miệng nói trước:



- Tiểu Ất, hôm nay ta cảm thấy trong người không khỏe, nên về nhà nghỉ tạm trước.



- Tứ Lục thúc không khỏe ở đâu? Có cần tìm lang trung không?



La Nhất Đao vội xua tay cười nói:



- Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon, cho nên có chút mệt mỏi.



Nghỉ ngơi lát sẽ khỏi, sao cần tìm lang trung khám chữa bệnh chứ? Tiểu Ất chớ lo lắng, đợi trở về nghỉ ngơi một chút sẽ không sao…
- Ngươi là, ngươi là, ngươi là...



- Tại hạ Mạc Ngôn, Tiểu Ất thật sự quên rồi.



- Đúng vậy, là Mạc Ngôn.



Ngọc Doãn vội bước tới, chắp tay chào.



Lúc trước ở ngõ giết mổ heo tình cờ gặp La Đức bị ức hiếp, Ngọc Doãn vì trả nợ thay La Đức nên đã bán khúc phổ “ Nhị tuyền ánh nguyệt”. Lúc ấy chính Mạc Ngôn này không nói hai lời mua luôn khúc phổ, giúp Ngọc Doãn. Tuy sau này nghe nói người ngày đã bán khúc phổ kia cho người khác với giá rất cao, nhưng Ngọc Doãn vẫn lòng mang cảm kích. Mạc Ngôn có quyết đoán, tinh mắt, cũng may mắn nên y kiếm được số tiền kia, cũng là chuyện nên có, không có gì đáng oán trách. Ân tình này Ngọc Doãn vẫn ghi nhớ.



Thấy Ngọc Doãn đi tới, Yến Nô liền lui xuống.



Nếu người tới quen biết Tiểu Ất ca, vậy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.



Hơn nữa, vừa rồi quan sát thấy Mạc Ngôn này bước đi phập phềnh, rõ ràng không phải là người luyện võ nên không cần phải đề phòng.



Ngọc Doãn đi lên phía trước nói:



- Không biết Đại Lang đêm khuya tới có gì chỉ giáo?



- Haha, chỉ giáo hai chữ không dám nhận, Tiểu Ất là Khai Phong đệ nhất Kê cầm, Mạc Ngôn sao lại dám gánh được hai chữ chỉ giáo? Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ các tiểu thư sẽ không tha cho Mạc Ngôn, sau này không để ý tới Mạc Ngôn nữa, lúc đó ta phải làm sao đây?



- Hừ!



Yến Nô ở đằng sau hừ một tiếng, khiến Ngọc Doãn thầm kêu khổ.



Tên này sao nói năng chẳng giữ ý gì, cái gì mà truyền ra bên ngoài?



Làm như là hắn cũng thuộc dạng đa tình, nhỡ Yến Nô hiểu lầm thì sao…



Ngọc Doãn cười gượng:



- Mạc Đại Lang có gì cứ nói.



- Ồ, thật ra không phải ta tìm Tiểu Ất, mà là nhận ủy thác của người ta tặng một thứ cho Tiểu Ất.



Vừa nói gã vừa nghiêng người tránh ra.



Ngọc Doãn nhìn nhìn thấy dưới bậc thang có một chiếc xe đẩy.



Mà người đẩy xe đẩy cũng không ai xa lạ, chính là Thập Tam Lang, người đánh xe thuê thường hoạt động trên đường ở Phan lầu.



- Tiểu Ất ca, Thập Tam Lang xin chào!



Thập Tam Lang cười thật thà chất phác với Ngọc Doãn, từ trên xe đẩy hạ xuống một thùng, vác lên vai đi vào trong viện.



- Đây là...



Ngọc Doãn ngạc nhiên.



Mạc Ngôn cười nói:



- Tiểu Ất mở ra biết liền!