Tống Thì Hành

Chương 81 : Dương gia Đại Lang (Trung)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


-Tam ca, đệ có chuyện muốn nhờ huynh giúp đỡ.



-Chỉ cần Đại Lang dặn dò, việc gì làm được thì Quách Thiếu Tam này tuyệt đối không từ chối.



Lý Quan Ngư cười nói:



-Tất nhiên là đệ sẽ không để cho tam ca khó xử. Kỳ thật, có vài người trong đám bằng hữu mượn đệ chút tiền. Việc này đệ cũng không xem là chuyện gì to tát. Tam ca cũng biết, Lý Đại Lang đệ kết giao bằng hữu, có tặng cho bọn họ cũng không quan trọng. Nhưng mấy người bằng hữu đó lại để ở trong lòng, có ý trốn tránh đệ, khiến đệ có chút không vui. Cho nên đệ mới nhờ tam ca giúp đỡ đệ hỏi thăm tung tích của bọn họ. Tam ca không cần lo lắng những việc khác. Không biết tam ca có thể giúp đệ không?



Từ lời này, người ta nghe ra hai chiều.



Lý Quan Ngư nói là không so đo nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền cũng là điều chính đáng.



Rõ ràng là Lý Quan Ngư muốn đòi nợ nhưng không tìm thấy tung tích của đối phương. Cấm quân Đông Kinh đều có quân quy, đêm xuống không được ra khỏi doanh trại. Quách Kinh là nhân vật lăn lộn giang hồ lâu năm, làm sao mà không hiểu thấu lòng dạ của Lý Quan Ngư?



Nếu Lý Quan Ngư muốn gã đi đòi nợ thì cũng cần phải suy nghĩ một chút.



Đúng vậy, từ thời Tống đến nay, người luyện võ luôn có địa vị thấp, nhưng cũng phải nhìn người mà nói.



Đối với văn nhân sĩ tử thì người luyện võ có địa vị rất kém cỏi. Nhưng nếu nói người như Quách Kinh thì lại có uy lực rất lớn.



Lý Quan Ngư chỉ nhờ gã đi tìm tung tích của người ta nên Quách Kinh cũng yên tâm.



Thân là đầu sỏ phủ Khai Phong, việc truy tìm tung tích chỉ là việc nhỏ nhặt. Lý Quan Ngư lấy danh sách ra đưa cho Quách Kinh. Quách Kinh nhìn lướt qua, thấy trên danh sách có mười mấy người, hơn nữa cũng không phải là nhân vật gì trọng đại nên càng yên tâm.



Sau khi vỗ ngực một cái, Quách Kinh cười nói:



-Đại Lang yên tâm, nhiều nhất là mười ngày sẽ có tin tức.



-Vậy thì xin làm phiền tam ca vậy.
-Nếu như Thập Tam Lang đồng ý thì tất nhiên là tốt rồi.Như vậy đi, phiền Thất Lang đi một chuyến thăm dò ý tứ của hắn. Nếu như Thập Tam Lang đồng ý thì ta sẽ không bạc đãi hắn. Ta sẽ trả một tháng 5 quan 96 đồng, giống như những người khác. Nếu hắn làm tốt thì sẽ còn có thưởng nữa.



Đối với người bình thường, năm quan chín mươi sáu đồng cũng là một khoản thu nhập. So với những người khác trong cửa hàng Ngọc gia, La Nhất Đao là người có thu nhập cao nhất, một tháng gần hai mươi quan. Tiếp theo đó là vợ chồng Hoàng Tiểu Thất và Trương Nhị tỷ cũng có thu nhập tám chín quan. Một người cầm dao bình thường, một tháng thu nhập khoảng chừng năm quan tiền.



Ngọc Doãn trả lương như vậy là đã hết sức chân thành..



Hoàng Tiểu Thất nghe xong cũng cảm thấy rất có mặt mũi. “Tuy rằng Tiểu Ất ca bây giờ phát đạt những vẫn là người phóng khoáng hơn nữa cũng rất coi trọng ta. Ta phải vì Tiểu Ất ca xử lý tốt việc này.”



-Tiểu Ất ca yên tâm, chuyện này nhất định xong.



Y vỗ ngực cam đoan với Ngọc Doãn rồi sau đó nhanh chóng trở về cửa hàng.



-Tiểu Ất ca, nếu như con trai ta đến…



Trương Nhị tỷ có chút dè dặt hỏi.



-Nếu như Đại Lang đến thì tiền công cũng tính như Thập Tam Lang. Nếu như làm tốt thì đều có thưởng.



-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.



Trương Nhị tỷ lập tức cười rạng rỡ.



-Tính thời gian thì con trai ta cũng sắp đến đây, chắc sẽ ở lại đây một hai ngày, nó cũng có sức lực đấy. Đến lúc đó tất nhiên sẽ làm thỏa đáng để Tiểu Ất ca hài lòng.



Ngọc Doãn nghe xong thì lập tức mỉm cười. Dương Đại Lang đến đây vì việc gì thì khó mà nói. Không biết Dương Đại Lang này có phải là Dương Tái Hưng nổi danh trong lịch sử không?



Ngọc Doãn lắc đầu. Nếu thật sự đó là Dươg Tái Hưng thì thật là phát đạt!