Tống Thì Hành

Chương 92 : Thông tí viên (trung)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Cánh tay gập xuống làm cho Ngọc Doãn đau đớn kêu to một tiếng, lùi lại phía sau mấy bước. Một tay nâng cánh tay bị gãy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Còn Lã Chi Sĩ vừa thấy vậy thì nhất thời vui mừng, chân sắt tung ra liên hoàn, nhanh như tia chớp tấn công Ngọc Doãn.



- Thằng khốn thật can đảm!



Dương Tái Hưng giận tím mặt, tung người định nhảy lên đài. Nào ngờ vừa đi hai bước, gã liền bị mấy lực sĩ Hoa Ca Bạc cản đường.



- Cuộc đấu chưa dừng, người không có phận sự, không được lên đài.



- Cút ngay!



Dương Tái Hưng cả giận nói:



- Các người chỉ biết ngầm đánh lén đả thương người ta. Thằng khốn kia có gì là hảo hán chứ...



Không đợi Dương Tái Hưng động thủ, Yến Nô đã vung tay vỗ về hướng lực sĩ Hoa Ca Bạc.



Lúc này, dưới hiến đài trở nên náo loạn. Rất nhiều người đều nhìn ra ảo diệu trong đó liền la hét om sòm. Còn trong cửa hàng Lý gia, Lý Sư Sư thì chau mày, đột nhiên quay đầu hỏi:



- Mạc Đại Lang, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Mạc Ngôn cười khổ nói:



- Có lẽ là Lã Chi Sĩ đã có động tác gì rồi... nhưng trên hiến đài, thi triển thủ đoạn, cũng không phải là chuyện lớn. Tuy không phải dùng võ để thắng, nhưng vẫn trong quy tắc. Chỉ có điều Chu cô nương ra tay, lại làm Tiểu Ất không có cớ để nói.



- Đáng chết!



Lý Sư Sư có chút nóng nảy. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu liền dõi theo hình bóng đang tránh né trên đài. Sau một lúc lâu, cô hạ giọng nói:



- Nhân vật như vậy mà cũng được gọi là Tiểu Quan Tác?



Đối với cái này, Mạc Ngôn không lời nào để nói! Trên hiến đài lấy thắng bại luận anh hùng, Ngọc Phi - cha của Ngọc Doãn năm đó, cũng là bị đánh lén, cuối cùng chết... Tuy nhân gian đối với Ngọc Phi luôn khen ngợi, nhưng kết quả cuối cùng, thì vẫn là Ngọc Phi chết, Liêu quốc thắng!



Hôm nay nói Lã Chi Sĩ gian xảo, nhưng sau này có ai quan tâm tới chuyện đó?



Phong Nghi Nô nhịn không được nói:




- Thấy Lý Bảo gian xảo, ta làm sao có thể đứng nhìn? Kẻ gù lưng như ngươi là thứ gìmà dám hò hét trước mặt ta? Rõ ràng là Lý Bảo động thủ trước, ngươi không đi tìm y lại tới tìm Tiểu Ất gây chuyện. Tên gù, đừng cho rằng Ngọc đại ca qua đời nhiều năm thì con trai của huynh ấy có thể để ai ức hiếp cũng được... Mặc kệ thế nào, Tiểu Ất cũng là con cháu chùa Ngũ Long ta, sao có thể bị đám lưu manh như ngươi quát? Còn không cút xuống cho ta? Sau này tự có bằng hữu của Ngọc đại ca tìm người.



Ngọc Doãn ngơ ngác Chẳng qua, lúc nghe thấy ba chữ chùa Ngũ Long, lập tức hắn hiểu rõ lai lịch đối phương.



Hoàng thành Nội đẳng tử...



Người này, dường như là bằng hữu của cha lúc còn sống.



Mà tên Bố thự kia sau khi nghe thấy người kia nói vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.



Nghề đô vật này như thế nào?



Có thể vào chùa Ngũ Long thì làm sao một tên Bố thự nhỏ nhoi như y có thể đối phó?



Còn sắc mắt Lý Bảo cũng trở nên khó coi.



- Nếu tiền bối chùa Ngũ Long ở trước mặt, thứ cho Lý Bảo trí nhớ tệ đã có tội.



Cho dù là Lý Bảo liều lĩnh tới mấy nhưng khi đối diện đường đường một Nội đẳng tử, cũng không dám quá tùy tiện.



Người kia cất tiếng cười lạnh, xoay người nhìn Ngọc Doãn một cái, đột nhiên cười nói:



- Ngươi rất được... chỉ có công phu thật sự quá tệ làm mất mặt cha của ngươi. Sau này phải dụng công thêm, nếu có chỗ khó, thì đến tìm ta. Nhà của Đường Cát ta chính là ở Khỏa thị tử. Chỉ cần hỏi thì có thể tìm ra nhà ta.



Đường Cát?



Trong trí nhớ Ngọc Doãn lại không có ấn tượng với người này. Chẳng qua là nếu y mở miệng, hơn nữa lúc nãy còn có ân cứu mạng, trên lễ nghi, Ngọc Doãn tất nhiên không thể thất lễ. Hắn liền thưa dạ, cảm tạ Đường Cát.



- Thông Tí viên, Đường Cát?



Lý Bảo đột nhiên kêu lên thất thanh.



Nhìn kỹ, Đường Cát đùng là có phần giống vượn khỉ, đặc biệt là đôi tay to dài khiến người ta chú ý.