Tống Thì Hành

Chương 93 : Thông tí viên (hạ)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Lúc này Yến Nô và Dương Tái Hưng đã chạy lên hiến đài đỡ Ngọc Doãn. Nghe thấy tiếng nói của Lý Bảo, Yến Nô ngẩn người rồi thốt lên:



- Ông chính là Thông tí viên Đường Cát?



- Cửu Nhi tỷ! Nhiều năm không gặp... đã trở thành một đại cô nương xinh đẹp rồi.



Lý Bảo biết người này, Yến Nô cũng biết người này...điều này chứng tỏ Đường Cát không phải nhân vật bình thường. Nàng lập tức cảm tạ Đường Cát lần nữa, sau đó cũng không đợi Bộ thự đó phán định thắng bại, xoay người đi ngay.



Trên thực tế, còn cần phán định sao?



Lúc này Ngọc Doãn vẫn đứng trên hiến đài, còn Lã Chi Sĩ nằm trên đất không thể đứng lên, thì thắng thua đã hoàn toàn rõ ràng.



- Đường Cát là người rất lợi hại sao?



- Không rõ lắm, nhưng từ lâu rồi, ông ấy theo cha học qua một chút quyền cước, cho nên có chút ấn tượng.



- Nghe cha nói, người này cũng rất giỏi, nhưng do tính tình thuộc loại lòng lang dạ sói, sát tính nặng một chút... Sau khi cha chết, y cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nếu không phải ông ta tự nói, Nô cũng sắp quên người này.



- Người này quả là lợi hại, nếu không nhờ một tiếng quát vừa nãy của ông ta, Tiểu Ất thật sự gặp nguy hiểm!



- Đó là công phu gì?



- Không biết! Ta chỉ cảm thấy có chút giống sư tử hống của Phật môn!



Ngọc Doãn được Yến Nô nâng đỡ, tập tễnh đi xuống đài. Ngay lúc hắn định rời khỏi, lại thấy Tưởng Thập Ngũ dẫn người đến đột nhiên ngăn chặn lối đi của mình.



- Thập Ngũ ca! Có chuyện gì vậy?



Ánh mắt của Tưởng Môn Thần hết sức phức tạp, nhìn Ngọc Doãn từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó thở dài, móc từ trong ngực áo ra một tấm bài bằng đồng đưa cho Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất thật tài giỏi, ngay cả Lã Chi Sĩ cũng không phải là đối thủ.



- Chịu thua, ta nhận thua. Theo quy định trước kia, chúng ta xóa bỏ khoản nợ trước đây... từ đây về sau Tiểu Ất có thể giết heo ở phủ Khai Phong, tự lập môn hộ. Ngươi cầm lấy tấm bài bằng đồng này, cho dù quan phủ hỏi thì cũng không có chuyện gì.



Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người! Đối với người như Tưởng Thập Ngũ, hắn thật ra cũng không hiểu lắm. Người này có lẽ hống hách, có lẽ tùy tiện, nhưng căn cứ vào chuyện này cho thấy, ngược lại y là một người có trách nhiệm.



- Nếu vậy ta xin tạ ơn Thập Ngũ ca.



- Nhưng Thập Ngũ ca yên tâm. Ta giết heo, chỉ dùng cho nhà ta... Ngoại trừ cửa hàng nhà ta, Tiểu Ất tuyệt đối sẽ không phân phối cho cửa hàng khác. Sau này vẫn xin Thập Ngũ ca chiếu cố thêm một chút.



Tưởng Thập Ngũ nghe vậy, cũng sửng sốt. Một lát sau, đột nhiên y mỉm cười!



- Tiểu Ất đúng là người trượng nghĩa. Cái tình nghĩa này, ta nhận.



- Chờ sau khi thân thể khỏe hẳn, Thập Ngũ lại mời Tiểu Ất uống rượu. Tới lúc đó giáp mặt đền tội, sau này chúng ta là huynh đệ!
- Tiểu Ất! Huynh muốn cây đàn hỏng này làm gì?



- Cái này... chờ lát nữa nói với huynh.



Nói xong, Ngọc Doãn liền bảo Dương Tái Hưng nhận lấy túi đàn từ tay Trần Đông. Rõ ràng là hắn lo lắng Trần Đông nhìn ra manh mối, không chịu buông tay. Càng như vậy, Trần Đông càng hiếu kỳ.



Không chỉ Trần Đông, ngay cả Lý Dật Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên.



Ngọc Doãn không phải là người hẹp hòi, sao lần này... chẳng lẽ, cây đàn đó có cái gì sao?



Cùng với Trần Đông nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều không giấu được sự nghi hoặc. Phải biết, hai người hắn lúc trước khi nhìn thấy cây đàn đó đều nhất trí cho rằng Ngọc Doãn mắc lừa. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, Ngọc Doãn có trình độ nhạc luật cao thâm như vậy, sao có thể cả sơ hở rõ ràng đó cũng không nhận ra. Không đúng, trong này nhất định có vấn đề!



Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người bước tới chặn đường.



- Tiểu Ất, quả nhiên là hảo hán!



Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, lập tức ngạc nhiên:



- Sao Mạc Đại Lang ở chỗ này? Huynh... Sao lại thế này?



Người đàn ông trước mặt ăn trang phục tăng nhân chính là Mạc Ngôn của chùa Đại Tướng Quốc. Nghe thấy vậy gã liền cười ha ha, chắp hai tay:



- A Di Đà Phật, bần tăng vốn là người xuất gia, ăn mặc thế này có gì lạ?



- Ông là người xuất gia...



Ngọc Doãn nói được một nửa liền dừng lại. Hắn muốn nói “ông là người xuất gia chạy tới ngõ giết heo tìm nữ nhân?” Nhưng lại nghĩ, trong Thủy Hử truyện không phải còn có Hoa hòa thượng không kiêng kỵ thức ăn mặn. Mạc Ngôn tìm nữ nhân dường như cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều hắn vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.



- Đại Lang có gì chỉ giáo?



- Á, mời Tiểu Ất dời bước, có người muốn nói chuyện với Tiểu Ất.



Ngẩng đầu nhìn, hắn chỉ thấy gần với cây cầu bắc ngang, có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó.



Ngọc Doãn do dự một chút, liền nói với Mạc Ngôn:



- Nếu là Mạc Đại Lang ra mặt, thì đi một chuyến .... Cửu Nhi tỷ, bọn muội ở đây chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.



Yến Nô có chút không muốn, nhưng cũng không dám làm mất mặt Ngọc Doãntrước mặt mọi người.



Cứ như vậy, Ngọc Doãn theo Mạc Ngôn đi tới bên cạnh xe ngựa. Hắn chưa kịp lên tiếng, thì thấy tấm màn xe được kéo lên.



Ngọc Doãn nhìn vào xe, nhất thời ngây dại.