Tống Thì Hành

Chương 95 : Cánh tay thơm (Hạ)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Ngọc Doãn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ cần hắn muốn, rất nhanh có thể lôi kéo được một đám lưu manh



Thậm chí ở phố Mã Hành, sẽ không có người tới tìm hắn gây sự nữa. Thậm chí loại nhân vật như Quách Kinh, cũng không uy hiếp được Ngọc Doãn.



- Chậm đã!



Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước lại.



Yến Nô kinh ngạc nhìn hắn:



- Tiểu Ất ca, sao vậy?



- Vừa nãy Lý cô nương đó nói, thần y tên An Đạo Toàn?



Yến Nô cười nói:



- Tiểu Ất ca, và Lý cô nương nói chuyện, Nô lại không ở bên cạnh, sao biết thần y đó tên gì? Nhưng tên An Đạo Toàn thì thế nào? Chỉ cần ông ta y thuật cao minh thì được... Nếu là Lý cô nương giới thiệu, chắc chắn sẽ không tệ.



- Không phải, huynh không phải nói ý này.



An Đạo Toàn, An Đạo Toàn, ngôi sao trong... “Thủy Hử truyện”. Hoa Đà đương thời chẳng phải tên là An Đạo Toàn sao?



Nhưng Ngọc Doãn biết, cái gọi là 108 tướng Lương Sơn, phần lớn là chuyện xưa hư cấu.



Tống Giang quả thật khác người, hơn nữa cũng quả là tên trộm ngang ngược thiên hạ. Tuy không phải 108 tướng, mà là 36 trộm lớn Đông Kinh. Sau khi Ngọc Doãn tái sinh, còn đặc biệt hỏi thăm tình hình chuyện này. Có thể xác định, trong số tên trộm lớn Đông Kinh này, cũng không có thần y nào. Nhưng An Đạo Toàn này... chẳng lẽ cùng tên khác người? chỉ là trùng hợp?



Ừ, cũng có thể.



Lý Sư Sư không phải là nói An Đạo Toàn này là người của thái y thự, sau đó đắc tội quyền quý, bị giáng chức quan, bây giờ giả ngây giả dại ở chùa Thiên Thanh. Nếu y thật là 36 tên trộm lớn Đông Kinh, Lý Sư Sư nhất định có điều nhắc nhở...



- Không sao, chỉ là cảm thấy cái tên này thú vị.



- Thú vị?



Yến Nô vẻ mặt mờ mịt.



Cô thật sự là không thể hứng thú với cái tên An Đạo Toàn ...



An Đạo Toàn, rất thú vị sao?



Nghĩ tới đây, Yến Nô không khỏi nghi hoặc lắc đầu



Về đến nhà, đã là giữa giờ hợi



Cha con Dương Nhập Cửu và Dương Tái Hưng đang bận rộn trong sân, còn Trương nhị tỷ đang nấu nước, châm đèn.



Cánh tay của Ngọc Doãn bị đá gãy, đã sưng không thành hình dạng, chỗ vết thương lộ ra màu tím bầm. Cũng may sau khi thí võ xong, kịp thời xử lý, dùng kẹp cố định cánh tay, làm cho chỗ vết thương không đến mức chuyển biến xấu. Thân là người luyện võ, khó tránh va chạm một chút, Yến Nô trong phòng có không ít nước thuốc. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cho Ngọc Doãn, bôi nước thuốc lên, cố định lại.



Trong ánh mắt, nước mắt long lanh.



Yến Nô nâng cánh tay Ngọc Doãn, nhẹ giọng nói:




Nên nói cũng đã nói! Nhưng có tác dụng bao nhiêu, Ngọc Doãn thực không rõ ràng lắm. Hắn cảm giác chỉ cần Hoàng đế Huy Tông còn tại vị thì chỉ sợ cũng khó mà tránh khỏi tai họa này.



Vốn đi Hàng Châu cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng hôm nay nghe Lý Sư Sư nói, bản thân mình không ngờ đã đắc tội với Triệu Cấu...Trời ơi, vậy tương lai Hàng Châu kia trở thành đô thành của Nam Tống, chạy tới Hàng Châu chẳng khác nào rơi vào tay Triệu Cấu sao?



Lúc đó, Triệu Cấu đã không còn là Triệu Cấu nữa, mà là Quan Gia.



Chỉ sợ Hàng Châu cũng là nơi thị phi, vậy thì còn muốn đi Hàng Châu sao?



Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:



- Việc đi Hàng Châu, tạm thời gác qua một bên.



Cho dù là muốn đi thì cũng phải tìm được người thích hợp đi dò đường. Mặc dù Tiểu Thất đáng tin cậy nhưng ta cũng từng thăm dò hắn, cảm giác dường như hắn không muốn rời khỏi nơi này. Nếu hắn không muốn, chúng ta đành phải tìm người khác nói chuyện.



Ta không nói đi, cũng không nghĩa là sẽ không đi!



Dù sao trong lúc nhất thời cũng không tìm được người đến đó, vậy thì tạm thời gác lại.



Ngọc Doãn không nói hết nhưng Yến Nô nghe lại có chút thay đổi chủ ý.



Trong nội tâm Yến Nô đương nhiên cũng không muốn rời khỏi Đông Kinh để tới một nơi có cuộc sống không hề quen thuộc. Tuy nhiên đề xuất trước đó của Ngọc Doãn, nàng cũng không tiện cự tuyệt, nay Ngọc Doãn nói gác lại, rất hợp với tâm ý của Yến Nô, nên nàng lập tức tươi cười rạng rỡ.



- Hàng Châu dù có tốt, cho dù có Tây Hồ tuyệt đẹp thì sao sánh được với Khai Phong phồn hoa?



- Đúng vậy!



Ngọc Doãn không phản bác.



Mặc dù Tây Hồ rất đẹp, nhưng sao sánh với Đông Kinh mộng hoa? Nhưng nên làm thế nào để ngăn cản trận tai họa kia?



Nghĩ đến sự kiện đó, trong lòng Ngọc Doãn lại thấy nặng trịch, đầy áp lực...



Chân trời bay tới hai đám mây đen đang chậm rãi tới gần.



Nói vậy ngày mai là một ngày đầy mây, Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn trời cao đen như mực, trong lòng còn tối đen hơn. Như thế cũng tốt, lại có mỹ nhân trong lòng. Theo lý mà nói, đây vốn là một đêm phong hoa tuyết nguyệt, nhưng Ngọc Doãn lại không hề thấy thi vị.



Yến Nô tựa vào lòng hắn, bất giác đã ngủ.



Nhìn mỹ nhân say ngủ trong lòng, Ngọc Doãn nảy sinh một sự thương tiếc.



Mặc kệ thế nào cũng phải làm cho Cửu Nhi tỷ sung sướng. Chỉ có điều trong tình hình như này, quả thật hắn cũng không biết mình có làm được điều đó không. Mặc dù hắn có danh tiếng, nhưng thân phận vẫn còn thấp, thậm chí còn có nhiều việc biết rõ kết quả mà lại không thể làm được gì.



Nến làm thế nào mới phải?



Nên làm thế nào để danh tiếng của mình lớn hơn để có thể kinh động đến Quan Gia!



Ngọc Doãn dựa vào khung cửa nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.



Trong thoáng chốc, dường như hắn đứng trên tường thành Khai Phong, trước người là một cây đàn cổ, dưới thành là triệu triệu hùng binh! Mượn tiếng đàn cổ sâu kín, tiếng đàn vang lên quanh quẩn giữa đất trời, xa xa, nhiều đội quân Kim như hung thần ác sát đang tới gần...