Tống Thì Hành

Chương 96 : Cảnh tượng này rất quen thuộc (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


- Giết!



Ngập trời biển máu, thiên địa nhuộm đỏ.



Dường như toàn bộ thế giới đều bị máu tươi thẩm thấu, Ngọc Doãn đứng ở giữa đồng trống, cầm trong tay một con dao mổ lợn, điên cuồng bổ chém.



Người Nữ Chân từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như thủy triều.



Những gương mặt xấu xí dữ tợn lần lượt hiện lên không ngừng trước mặt Ngọc Doãn. Ngọc Doãn gần như chết lặng, dao mổ heo đã bị mẻ lưỡi, toàn thân vết thương chồng chất, máu nhuộm áo bào.



Giết hết Nữ Chân cẩu!



Ngọc Doãn lớn tiếng rít gào.



Chỉ thấy một người Nữ Chân hung tợn đánh về phía hắn, cây thương lớn trong tay đâm ra liên tục.



Ngọc Doãn lắc mình tránh khỏi thương lớn, dao mổ heo rời khỏi tay, chém bổ vào mặt người Nữ Chân, một chùm máu tươi phun tung toé trên mặt.



- Giết giết giết!



Ngọc Doãn gầm rú, vung thương lớn cao thấp tung bay.



- Ngọc Tiểu Ất!



Bên tai chợt nghe có tiếng người gọi tên của hắn, Ngọc Doãn nhìn lại nơi có giọng nói, từ xa xa trên bình nguyên trống trải xuất hiện nhất tòa đài cao. Yến Nô bị trói ở trên đài cao, bên cạnh là một người, bộ mặt nhìn không rõ.



Dưới đài cao kia là đống củi đốt, hơn mười người người Nữ Chân cầm trong tay cây đuốc, đang cười to cuồng dại.



- Quách Thiếu Tam?



Ngọc Doãn nhìn một cái là nhận ra, không ngờ Quách Kinh lại đứng ở trong đám người Nữ Chân. Hắn ta đang nhe răng cười độc ác với Ngọc Doãn, miệng lẩm bẩm không nghe được đang nói cái gì. Mà trên đài cao, Yến Nô thê lương gọi:



- Đại ca ca, đừng lo cho muội!



- Ngọc Tiểu Ất, để mạng lại!



Từ bên trong thiên quân vạn mã giết ra một viên đại tướng Nữ Chân.



Đại Khảm Đao trong tay hùng hổ nghênh mặt mà tới...



Đó chẳng phải là Lý Bảo sao?



Ngọc Doãn sau một lúc ngây người thì Lý Bảo đã tới trước mặt, vung đại đao lên đánh tới trước mặt Ngọc Doãn. Cũng không biết là nguyên nhân gì, tại thời khắc này, Ngọc Doãn đột nhiên phát hiện cả người mình cứng đờ, không thể né tránh được.



Trơ mắt nhìn đại đao kia hạ xuống!



- Tiểu Ất ca, Tiểu Ất ca...



Ngọc Doãn bỗng dưng mở to mắt, thấy Yến Nô đang lo lắng ở trước mặt mình.


Ngọc Doãn chưa từng nghĩ đến phương diện này!



Ba người vội vàng đi vào phòng ngủ đứng trước cây cầm thì thầm trao đổi.



- Thượng Hỏa, Ngũ Hành Tôn Hỏa Đức Triều nhà Chu...Nước sơn quét trên cầm này màu đỏ, chắc hẳn liên quan đến triều Chu rồi.



Chỉ có điều chữ trên cầm này thì...Không bằng như này, để Đại Lang cầm về thỉnh giáo Lương Khê tiên sinh.



Lương Khê tiên sinh học vấn hơn người, chắc hẳn sẽ biết. Mà đáng tiếc Đức Phủ kia nay lại làm quan ở Truy Châu, bằng không đã có thể thỉnh giáo rồi. Đúng rồi, nghe nói Lý nương tử cũng rất hiểu biết về cầm sao? Sao không đến thăm hỏi thỉnh giáo Lý nương tử?



Trần Đông nói chuyện mà nhảy ngược lung tung khiến Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu gì.



- Đức Phủ là ai?



- Đó là Triệu Minh Thành con trai của Triệu tướng công. Tiểu Ất cũng đã đọc qua từ của Lý nưng tử, sao lại không biết Đức Phủ vậy?



Triệu Minh Thành ư...



Ngọc Doãn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, “Lý nương tử” mà theo lời Trần Đông nói không phải là Lý Sư Sư, mà là Lý Thanh Chiếu Lý Dịch An nhất đại tông sư. Ngọc Doãn hiểu ra, lại cười khổ nói:



- Ta chưa từng gặp Lý nương tử, sao có thể đến nhà?



- Ngươi chưa từng gặp Lý nương tử?



- Thật vậy sao?



Lý Dật Phong lộ vẻ cổ quái:



- Nhưng Lý Nương Tử lại rất tán thưởng Tiểu Ất, trước đây từng bàn luận về bài thơ “Đăng Đại” của Tiểu Ất. Hơn nữa Lý nương tử còn ở trước mặt gia phụ tiến cử Tiểu Ất làm việc tại Thái Nhạc thự.



- Hả?



Ngọc Doãn giật mình.



Trong ấn tượng của hắn thì hắn chưa từng gặp Lý Thanh Chiếu.



Nếu có gặp thì chắc chắn trong trí nhớ sẽ có, nhưng...



Hắn ra sức lắc đầu:



- Chỉ là ngẫu nhiên sáng tác ra tác phẩm hay được Lý nương tử thừa nhận. Nhưng làm việc tại Thái Nhạc thự, thật không dám nhận.



Từ sau khi Đại Thịnh Phủ bị phế truất, Thái nhạc thự vẫn được bảo toàn.



Mà nhắc đến cũng trùng hợp, Thái nhạc thự này thuộc quản lý của Thái Thường Tự, mà phụ thân của Lý Dật Phong lại chính là Thái Thường Thiếu Khanh.



Nếu Lý Thanh Chiếu thật sự muốn tiến cử nhân tài thì nhất định phải thông qua Lý Cương.



Nói cách khác, chuyện mà Lý Dật Phong nhắc tới chắc chắn là thật. Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói thì lại vô cùng đáng nghi. Vô công bất thụ lộc! Đang yên lành tự dưng Lý Thanh Chiếu tiến cử mình, chỉ sợ trong đó không hề đơn giản!