Tống Thì Hành

Chương 98 : Cảnh tượng này rất quen thuộc (Hạ)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Lý Dật Phong hỏi thăm một chút, quay lại nói với Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất, có phải Lý cô nương nhầm rồi không? Vừa rồi tăng đón tiếp khách kia nói, An Đạo Toàn học ở Thái Y thự, nhưng bởi vì y thuật không cao nên mới bị đuổi ra khỏi Thái Y Thự, còn bị cấm không được hành nghề y. Nếu không phải y có quan hệ tốt với trụ trì Thiên Thanh Tự thì chỉ sợ đã bị đuổi ra khỏi đây, lưu lạc đầu đường rồi! Không bằng ta quay về tìm người khác khám chữa bệnh cho Tiểu Ất đi.



Không nên a!



Lý Sư Sư và Ngọc Doãn không oán không thù, sao có thể hại hắn?



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút:



- Nếu Lý nương tử giới thiệu thì cứ gặp một lần rồi tính sau. Nếu thật sự không biết gì thì sẽ tìm người khác khám chữa bệnh.



Thấy thái độ Ngọc Doãn kiên quyết, Lý Dật Phong cũng không nói gì nữa.



Vì thế ba ngươi cùng nhau đi tới phía sau thiện phòng. Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, còn có mùi tanh tưởi của chất nôn mửa. Lý Dật Phong nhăn mặt, bịt mũi dừng lại không muốn đi xa hơn.



Ngược lại Ngọc Doãn như không ngửi thấy gì, cùng Trần Đông đi đến bên ngoài thiện phòng, cung kính nói:



- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?



Khò khò...khò khò...



Từ trong phòng vọng ra tiếng ngáy vang dội.



- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?



Tiểu nhân được Lý nương tử giới thiệu đặc biệt đến cầu y, không biết An thần y có tiện ra ngoài không?



Tiếng ngáy đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày từ trong nhà vọng ra những tiếng xôn xao, chốc lát sau thiện phòng mở cửa, một ông lão râu tóc xám trắng tóc tai bù xù xuất hiện sau cánh cửa, một đôi lông mày dài che nửa đôi mắt say lờ mờ. Nếu lấy tướng mạo để luận, ông lão này lúc còn trẻ chắc chắn là một người đàn ông anh tuấn. Nhưng nay thì lại vô cùng lôi thôi!



- Ai bảo các ngươi tới đây?



Ông lão nói đặc khẩu âm phủ Kiến Khang.



Ngọc Doãn chỉ cảm thấy mùi hôi rượu ập vào mặt khiến hắn suýt nữa nôn mửa.



Vội vàng nín thở, hắn cung kính nói:



- Tiểu nhân được Lý nương tử đề cử đến đây tìm thần y An Đạo Toàn để chữa trị.



- Lý nương tử?



Ông lão mắt say lờ đờ:



- Tiểu nương kia lại gây phiền toái đến cho ta rồi.



Nơi này không có An thần y, tửu quỷ thì có một. Người muốn cầu thầy trị bệnh thì tự đi tìm tọa đường nào đó, tìm ta làm gì?



Ngọc Doãn không hề tức giận!



Kiếp trước có kinh nghiệm, người già lôi thôi như này phần lớn đều là những người của các câu chuyện xưa.




Cô gái giật mình kinh hãi, vội xoay người đi.



Ngọc Doãn thì đứng ở dưới lầu, xoa xoa đầu, ngẩng lên trên nhìn nhìn.



A, cảnh tượng này sao cảm giác quen thế nhỉ? Hình như là ở nơi nào đó,hoặc là đã từng thấy trong sách rồi.



Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.



Cô gái bước nhanh ra khỏi phòng, thấy Ngọc Doãn thì dịu dàng xin lỗi:



- Tiểu nữ tử nhất thời lỡ tay làm quan nhân bị thương, kính xin đại quan nhân thứ tội.



- Đây là cây chặn của cô?



Ngọc Doãn khom người nhặt cây chặn lên, đưa cho cô gái đó.



Lúc này hắn mới nhìn rõ dung mạo của cô gái, đoan trang xinh đẹp không gì sánh được.



Chân mày kia, khóe môi kia đầy phong tình, đứng ở đó thướt tha như liễu rủ, xinh đẹp vô cùng.



Cô gái e thẹn nói:



- Chính là của nô, vốn định đẩy bức rèm ra, nào ngờ...



Đại quan nhân có sao không? Phía trước ba nhà có một y quán, cần bao nhiêu tiền, nô bằng lòng bồi thường cho đại quan nhân, kính xin khoan thứ.



- Ồ...chỉ đập một chút, không sao đâu.



Sau này Tiểu nương tử đẩy rèm thì cẩn thận một chút, không phải ai cũng dễ nói năng đâu. Thôi, cũng không có gì, tiểu nương tử đừng để trong lòng, ta còn có chút việc xin cáo từ trước, ha hả, mời tiểu nương tử quay về.



Nói xong, Ngọc Doãn cất bước đi.



Nhưng đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, chợt mở miệng hỏi:



- Xin hỏi quý danh của tiểu nương tử?



- À, ta là Dương Kim Liên.



Cô gái kia bị Ngọc Doãn hỏi đột ngột, bất chợt có chút khẩn trương, lại có phần ngượng ngùng.



Phong thái quyến rũ kia thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.



Ngọc Doãn cũng không biết vì sao mình lại hỏi như thế, giống như là ma xui quỷ khiến.



“Dương Kim Liên? May quá, không phải họ Phan!”



Hắn lẩm bẩm một câu, cáo từ với cô gái, sau đó xoay người đi.



Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cô gái kia tên là Kim Liên, gọi ta là đại quan nhân, chẳng lẽ ta là Tây Môn Khánh sao?”