Tống Thì Hành

Chương 99 : Tốt quá hóa dở (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Tây Môn đại quan nhân...à quên, là Ngọc đại quan nhân với cõi lòng đầy ắp tâm tư bước đi.



Nhưng hắn không phải có ý nghĩ xấu gì mà chỉ là đầy cảm khái với kỳ ngộ như này. Không ngờ đó lại là Dương Kim Liên chứ không phải là Phan Kim Liên, có người nói gia chủ họ Lý chứ không phải họ Võ, điểm khớp duy nhất chính là gia chủ này cũng gọi là Đại Lang. Mà họ Lý tên Đại Lang trong Phủ Khai Phong thì rất nhiều, chẳng phải Lý Dật Phong cũng gọi là Lý Đại Lang đó sao?



Đúng rồi, cũng đừng hỏi hắn sao mà biết được "có người nói".



Là lúc uống rượu thuận miệng hỏi thì nghe được đáp án từ Tuấn Tào tẩu tẩu.



Cũng may nhà bên cạnh không có người gọi là "Vương bà".



Có lẽ là mỹ nữ cảnh đẹp ý vui mà tâm trạng Ngọc Doãn thư thái hơn nhiều, hắn mua rượu và thức ăn đi thẳng đến đại lao Phủ Khai Phong.



- Tiểu Ất ca, vừa rồi Tiếu Áp ti nói với ta, cha ta sẽ bị xăm chữ lên mặt sung quân đi phủ Thái nguyên.



Ngay lúc đến đại lao phủ Khai Phong, La Đức ăn mặc mộc mạc ngăn Ngọc Doãn lại:



- Ta biết Tiểu Ất ca bây giờ mong ta đứng lên, nhưng La Đức ta lại một lần nữa làm ngươi thất vọng, làm những chuyện không biết xấu hổ. Cha ta nuôi ta khôn lớn, nhưng ta lại không biết phụng dưỡng cha mẹ. Lần này cha ta phải xăm chữ lên mặt đi sung quân, La Đức đã quyết ý đi cùng để làm bạn với cha.



Không uống rượu, không tiêu tiền, khuôn mặt La Đức đầy bình tĩnh.



Ít nhất lúc này Ngọc Doãn thấy La Đức đã không còn vẻ tàn nhẫn yếu đuối như lần đó tại cửa hàng Ngọc gia nữa, mà có một thái độ rất trầm tĩnh, vẻ trầm tĩnh này vô cùng nhẹ nhàng. Ngọc Doãn nghĩ, La Đức lúc này mới giống một người đọc sách.



Đi một ngày đàng học một sàng khôn!



La Đức hiện nay đã chín chắn hơn, trầm ổn hơn rất nhiều.



Hơn nữa, tuổi của Ngọc Doãn cũng không hơn La Đức là bao, nhưng thấy La Đức trưởng thành như vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng vui vẻ, rốt cuộc Tứ Lục thúc đã không phải lo lắng vì Đại Lang nữa rồi!



- Quyết định rồi?



- Ừ.



La Đức kiên định gật đầu, đột nhiên lại hạ thấp giọng nói:



- Cha ta nghe nói Tiểu Ất đêm qua đã thắng, vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được, lúc nãy mới vừa ngủ thôi, xin Tiểu Ất ca khoan thứ. Ở đây rất tốt, Tiếu Áp ti cũng rất chiếu cố, hoàn cảnh dù hơi kém một chút nhưng không ai dám gây phiền đến cha, nhìn cha hình như còn mập hơn chút đó.



Đưa hộp thức ăn cho La Đức, Ngọc Doãn không nói gì nữa.



Đại Lang đã hiểu chuyện rồi, biết thương cha rồi, nghĩ tới đây, hắn thở nhẹ một hơi:



- Vậy đừng đánh thức Tứ Lục thúc nữa, để thúc nghỉ ngơi đi. Ta đi tìm Tiếu Áp ti mong hắn chiếu cố thúc nhiều hơn, đến lúc đó còn phải nhờ vả quân phố sai dịch nữa.




Nhưng trong lòng đã nảy sinh sự đề phòng.



Loại người tham lam như vậy có giảng đạo lý với hắn ta cũng không có tác dụng. Một kẻ chết cùng đòi tiền, ham tiền đến chết thì cần phải cẩn thận hơn. Hôm nay hắn ta có thể nhận tiền của mình, ngày sau có thể nhận tiền của người khác.



- La Tứ lục sắp đi sung quân rồi, ha hả, sao không đi chiếu cố ông ta một thời gian. Từ phủ Khai Phong đến phủ Thái Nguyên đi lại cũng mất hơn hai tháng, đợi lúc ngươi quay về thì chuyện này chắc cũng chấm dứt rồi, sợ gì phiền phức nữa chứ?



Về phần Quách Thiếu Tam, ngươi không ở đây, hắn cũng chẳng gây loạn nữa.



Ha hả, sau lưng Tiểu Ất còn có Ngũ Long tự, Quách Thiếu Tam hắn thật sự muốn ức hiếp chị dâu ư, chỉ sợ không dễ đâu.



- Việc này...



Ngọc Doãn rơi vào trầm tư.



Đi Thái Nguyên cũng không phải là không được.



Nhưng việc này quá đột ngột, hắn chưa hề có sự chuẩn bị nào.



Trầm ngâm chốc lát, Ngọc Doãn hỏi:



- Vụ án của Tứ Lục thúc bao giờ có kết quả?



- Đã có kết quả rồi, hà hà, trong công văn ta có đổi "La Tứ Lục cầm dao chém người" thành "La Tứ Lục lỡ tay giết người"; là vô ý. Cho nên phía bên Yến Phủ Doãn phán xăm chữ lên mặt bắt đi sung quân, hai ba năm là có thể quay về. Lúc tới phủ Thái Nguyên rồi thì đút lót chút tiền là mọi việc dễ dàng, hai ba năm qua rất nhanh.



Quả thật có tiền có thể sai khiến được cả quỷ!



Bất kể thế nào người này cũng có chút khí tiết.



Ít ra còn có thể đưa ra cho hắn được một chủ ý.



- Tiểu Ất đừng lo lắng, nếu cảm thấy chủ ý này của ta được thì đi nói với Thạch Tam một tiếng, bên ta sẽ an bài hộ quán của Tiểu Ất thỏa đáng, đương nhiên nếu Tiểu Ất có chủ ý nào tốt hơn thì có thể tự quyết định Nhưng phải nhanh nhanh một chút, ta đoán chừng Yến Phủ Doãn tối đa hai ba ngày nữa sẽ có quyết định.



Đợi khi vụ án phán xong, nội trong ba ngày La Tứ Lục sẽ phải lên đường, hà hà, công việc hộ quán cũng phải trả chút phí.



Nói cách khác, lâu thì bốn ngày, chậm thì sáu ngày?



Ngọc Doãn đứng lên nói:



- Việc này ta về cân nhắc lại đã, dù sao cũng đa tạ Tiếu Áp ti.