Tống Y

Chương 103 : Thượng mã phong

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Mị Nhi thở dài thật sâu: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tình ca, lòng tiểu muội đã in đậm bóng dáng đó, mãi tới hôm nay mới có cơ hội gặp mặt như vậy, thế mà tình ca nỡ tuyệt tình sao? Trái tim tiểu muội thực muốn vỡ nát rồi."



Đỗ Văn Hạo cười khì khì một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: "Được! Để ta xem bệnh cho ngươi! Nói thật cho ngươi biết, lúc trước tại Ngũ Vị đường, ta nghe mạch của ngươi, phát hiện mạch tượng như phòng lậu hà du, lại thấy giọng điệu nói chuyện của ngươi khí đoản, nên đoán rằng trong ngực ngươi thực sự có bệnh mới nhắc nhở ngươi chú ý. Bây giờ đưa bàn tay đây để ta xem lại cẩn thận một chút."



Mị Nhi một tay khẽ vén ống tay áo, vươn cánh tay mượt mà như búp sen tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, "Đây, ca xem đi!"



Đỗ Văn Hạo vẻ mặt trầm ngâm, một tay nâng cổ tay nàng, tay kia đặt ba ngón lên chẩn mạch. Một lúc sau lại đổi tay, đồng thời nhìn xem cái lưỡi thơm tho của nàng một chút. Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, hắn suy nghĩ một lát rồi trầm giọng: "Ngươi có phải đôi khi có cảm giác đột nhiên trống ngực đập nhanh hơn, nhưng cũng ngay lập tức lại hết luôn không?"



Mị Nhi lộ vẻ kinh ngạc: "Đúng vậy, làm sao ca biết được vậy?"



"Vậy khi trống ngực đập nhanh hơn, có xuất mồ hôi hay có cảm giác gì khác lạ ở ngực không?"



Mị Nhi suy nghĩ một chút: "Có đôi khi xuất mồ hôi, miệng mơ hồ có chút đau nhức, nhưng không nhiều lắm, muội vẫn tưởng rằng chỉ do mệt mỏi đôi chút. Ca, chẳng lẽ ta có bệnh thật sao?"



"Đúng vậy, mạch của ngươi tiểu huyền, hư can vượng, chính là khí trong tim không đủ, tim mất sở dưỡng, thận âm thì hạ kiệt, thượng dương lại càng hư, đây gọi là chinh xung! (chứng bệnh tim đập nhanh)"



Mị Nhi nghe không hiểu mô tê ất giáp gì, lo lắng hỏi dồn: "Vậy sao? Có nguy hiểm lắm không?"



"Tạm thời thì không. Tuy nhiên, trái tim của ngươi đập nhanh liên tục, mạch tượng quái dị, giống như phòng lậu hà du, khó đoán định. Giọng nói thì khí đoản, dương khí tiêu tán, âm khí trong tâm có dấu hiệu háo kiệt. Vì vậy phải thập phần cảnh giác."



Mị Nhi dựa hẳn thân mình vào lòng Đỗ Văn Hạo ngửa cổ nhìn hắn yêu kiều: "Ca, không được hù dọa muội mà!"



Đỗ Văn Hạo không kìm hãm nổi cảm xúc chợt dâng trong lòng, vỗ nhẹ eo lưng của nàng: "Không phải hù dọa. Chỉ muốn ngươi phải nhớ cho thật kỹ mà cẩn trọng hơn. Sau này, nếu gặp phải trường hợp trống ngực đột nhiên đập thật nhanh, tâm trạng hoảng hốt, lồng ngực buồn bực, hai mắt xuất hiện sắc đen, người muốn té xỉu thì lập tức phải dùng trâm đâm vào các huyệt Nội Quan, Thần Môn và Thái Khê. Như vậy mới có thể cứu được!"




Đỗ Văn Hạo hướng lão bảo nói:" Ta muốn mang Mị Nhi đi tới Huyện nha, Huyện thái gia có chút việc cần, có thể mất một chút thời gian. Ngươi xem được không?"



Lão bảo không suy nghĩ gì vội vàng đáp ứng nói:" Vậy hả! Đi thôi đi thôi! Lão thân lập tức phân phó người chuẩn bị kiệu cho các ngươi!"



Cũng không mất mấy thời gian, một cỗ kiệu nhỏ đã chờ ở trước cửa, đưa hai người thẳng tới huyện nha.



Đỗ Văn Hạo biết Huyện thái gia rất nghiêm khắc, có phần cổ hủ, chưa chắc đã đồng ý việc này, vậy nên đã cố tình tìm đến Hầu sư gia trước nói chuyện với hắn. Hầu sư gia cũng là khách quen của thanh lâu, hiển nhiên biết nghệ thuật phòng the của phụ nữ đối với cảm xúc của nam nhân quan trọng thế nào, liên thanh tán thưởng. Hai người ngay lập tức đi tới cầu kiến Trang tri huyện, giải thích hết một lượt. Huyện thái gia nghe Đỗ Văn Hạo nói đi tìm nữ nhân thanh lâu tới chỉ dẫn cho tiểu thiếp của mình về phòng thuật, tâm lý có chút không vừa lòng, nhưng chỉ là Đỗ Văn Hạo lặp đi lặp lại rằng đây chỉ là vì muốn chữa tốt bệnh cho lão, cần một chút thủ đoạn, cũng coi như là một liều thuốc dẫn. Trong khi đó Hầu sư gia ở bên không ngừng góp lời, tri huyện dù sao cũng là đang rất sốt ruột cầu khỏi bệnh, nên cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.



Đỗ Văn Hạo còn đề nghị Trang tri huyện trong khi phòng sự tuyệt đối phải buông thả hết mình, phối hợp tốt với tiểu thiếp của mình mới có thể thành chuyện tốt được.



Mị Nhi lúc này cũng đã phục hồi tinh thần, không còn tâm lý hoảng sợ lúc trước nữa. Nàng bắt đầu tiến hành chỉ dẫn cho hai vị tiểu thiếp tại khuê phòng của họ. Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, Đỗ Văn Hạo liền cáo từ Trang tri huyện rồi ngồi kiệu nhỏ quay về Ngũ Vị đường.



Vừa về tới nơi, Ngốc béo đã cười ha ha nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, công trường phía sau đào hai ổ chuột rất lớn, ở đó có rất nhiều lương thực. Đại chưởng quỹ nói chờ người về thương lượng, người mau tới xem."



"Ổ chuột?" Đỗ Văn Hạo nhíu nhíu mày rồi bước nhanh tới công trường phía sau.



Trên mặt đất công trường bừa bộn khắp nơi bao nhiêu là chuột con, hiển nhiên sau khi ổ chuột bị móc ra, đám chuột đã đào tẩu tứ tán khắp nơi, hầu hết đã bị công nhân đánh chết. Phía trước có một khối đất trống đùn lên một đống lớn ngũ cốc.



Lâm Thanh Đại cùng với Ngô Thông, Anh Từ và các tiểu nhị khác đang bàn luận công chuyện, thấy Đỗ Văn Hạo tới cũng đi lại. Lâm Thanh Đại nói: "Ngươi nhìn xem, đây là đống lương thực móc ra từ ổ chuột, làm sao bây giờ?"



Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Thiêu hủy! Kể cả đám chuột kia cũng thiêu hủy nốt!"