Tống Y

Chương 104 : Bạch Y xã

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Ngô Thông cả kinh nói: "Tại sao? Chỗ lương thực này nhiều như vậy, sợ không dưới trăm cân, đủ cho một nhà ba người ăn trong nửa năm!"



Đỗ Văn Hạo nói: "Cái ổ chuột kia, trong đó khẳng định lây dính một lượng rất lớn vi khuẩn...., à không, tà độc, cũng đã nhiễm sang chỗ lương thực này rồi, nếu có người ăn vào, nhẹ thì đổ bệnh, nặng thì mất mạng! Ngươi nếu không sợ chết, có thể ăn!"



Ngô Thông rụt rụt cổ, miễn cưỡng cười: "Không, không ăn! Bây giờ thiên hạ thái bình, có tiền bạc là có thể mua được lương thực, tội gì phải ăn chỗ lương thực dính tà độc đó. Thiêu hủy! Đúng là phải thiêu hủy sạch! haha!"



Lâm Thanh Đại gật đầu: "Đỗ tiên sinh nói rất có đạo lý, nếu lương thực này có tà độc, hãy mang hết đến góc kia, kể cả xác những con chuột này nữa, cùng nhau đốt sạch."



Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại phân phó xong rồi rời công trường, đi tới phòng Không Huệ sư thái để xem xét.



Lúc này Tiễn Bất Thu đã quay về Tể Thế đường, chỉ còn có Cung Minh, mấy nữ nhân tu sĩ và Phó chưởng quỹ cùng một số đệ tử tục gia chờ ở trong phòng.



Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, Cung Minh tỏ rõ sự cao hứng, đứng dậy chắp tay nói: "Lão đệ y thuật quả nhiên tuyệt diệu, buổi sáng nay sau khi dùng thuốc ngươi cho, Không Huệ sư thái mặc dù tới giờ chưa tỉnh lại, nhưng ánh mắt đã có thần, mạch tượng tăng cường, đờm trong cổ họng cũng ít đi rất nhiều. Xem ra hiệu quả chắc chắn không sai!"



Đỗ Văn Hạo cũng là vừa mừng vừa sợ, nghĩ lại chính mình đã phải cân nhắc cả đêm xem nên dùng thuốc gì, rốt cục cũng đã có hiệu quả. Hắn ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận chẩn mạch thấy đúng như những lời Cung Minh nói. Chỉ là Không Huệ sư thái trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn cũng không hết lo lắng, dặn dò Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi theo dõi chặt chẽ, đúng thời gian quy định thì cho sư thái uống thuốc qua đường mũi.



Sau đó hắn tới phòng bệnh của Tĩnh Từ chủ trì xem xét, nhìn thấy sư thái lúc này đã có thể xuống giường chậm rãi đi lại với sự dìu đỡ của các đệ tử. Bà cũng đã tới phòng Không Huệ xem qua, biết được nhờ Đỗ Văn Hạo cứu trị, bệnh tình đã có chuyển biến tốt, hết sức cao hứng. Lúc này vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đến, vội lôi kéo tay hắn tới ngồi bên cạnh mình."



Tĩnh Từ cười nhẹ nói: "Đỗ tiên sinh, đại ân đại đức của người cứu tính mạng hai thầy trò ta, thực không biết lấy gì báo đáp."



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không phải Phó chưởng quỹ đã xin cấp cho ta một cái công đức bài phường rồi sao? Ta quả thật rất không dám nhận. Hay là đại sư khuyên bọn họ không nên làm vậy. Cái này thực sự là quá khoa trương mà."




"Ngươi nói gì? Vậy như ngươi đã học bao nhiêu năm rồi?"



"Ha ha, nói cho ngươi nghe, bá phụ ta là một đại phu, từ khi ta bắt đầu tập tễnh học đi, bá phụ đã ôm ta hướng dẫn cách nhận thức dược liệu, lúc đó bá phụ dùng cách đố gạt để ta có hứng thú. Ta vẫn tiếp tục theo lão nhân gia học y cho tới khi vào đại học,... uh, thẳng đến khi ta trưởng thành, lại luôn học hỏi thêm từ nhiều người khác, tính ra từ lúc bắt đầu đó tới nay đã gần hai mươi năm rồi!"



Phía sau truyền đến một tiếng than thở: "Nguyên lai Đỗ đại phu là kỳ thuật thế gia gia truyền, khó trách y thuật lại cao minh như vậy!"



Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cung Minh vuốt vuốt chòm râu bạc trắng mỉm cười từ hậu đường đi đến.



Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy chắp tay:"Cung tiên sinh, xin mời ngồi!"



Tuyết Phi Nhi chạy lại mang tới một chiếc ghế dài, đặt ở gần hỏa lò, Cung Minh tạ ơn rồi qua ngồi xuống. Nhìn Đỗ Văn Hạo, trên mặt lão đầy vẻ than thở: "Đỗ lão đệ, haha, lão hủ năm nay đã hơn bảy mươi rồi, nhưng thực sự muốn gọi ngươi một tiếng Đỗ lão đệ, ngươi nếu nể mặt lão hủ, gọi ta một tiếng lão ca, như vậy có được không?"



Đỗ Văn Hạo chắp tay cười nói: "Đa tạ người coi trọng, lão ca!"



"Tốt, sảng khoái, thật là sảng khoái, haha!" Cung Minh vuốt vuốt chòm râu cười to, "mới vừa rồi Đỗ lão đệ nói chuyện, lão ca cũng nghe thấy được, nói về hành y thường nhật, lão ca ta cũng có điểm tương tự. Mới đầu học y cũng là đố gạt, tính đến giờ không sai biệt lắm cũng đã được bảy mươi năm rồi. Thời gian hành y so với lão đệ nhiều hơn gấp ba lần có dư, nhưng năng lực so ra lại kém ngươi nhiều!"



"Ha ha, lão ca quá khen!"



"Không phải vậy, ta không hề nói quá, những lời này đều là thật, Không Huệ sư thái sau khi dùng thuốc của ngươi giờ đã tỉnh lại rồi."