Tống Y

Chương 105 : Tuyết dạ xuất chẩn*

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


(* Đội tuyết ra ngoài xem bệnh)



Đỗ Văn Hạo lộ rõ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi: "Thật sao?"



Một tiếng cười ha ha đáp lời hắn: "Đúng vậy, cũng vừa mới tỉnh lại thôi, mặc dù là chưa nói chuyện được như trước nhưng đã có thể gật hay lắc đầu khi được hỏi, thần trí về cơ bản đã hồi phục rồi! Thật sự làm cho người ta vui mừng và kinh ngạc không thôi!"



Đỗ Văn Hạo và nhị nữ cũng thật sự cao hứng.



Cung Minh thở dài nói: "Lão ca ta quan sát ngươi mấy ngày nay, không chỉ kiến thức về thần kỹ phẩu phúc chữa thương của thượng cổ thần y Hoa Đà mà ngay cả biện chứng y thuật, với bảy mươi năm hành y của ta cũng không thể thắng được ngươi, a...!"



Đỗ Văn Hạo đang muốn nói vài câu khách khí, chợt thấy ngoài cửa có hai người tiến vào, chính là Tiễn Bất Thu cùng với Hàm Đầu. Hắn vội đứng dậy ra nghênh đón.



Cung Minh ha hả cười: "Hay quá, đến thật đúng lúc, nói luôn cho các ngươi một tin tốt, Không Huệ sư thái sau khi dùng thuốc của Đỗ lão đệ đây đã tỉnh lại rồi, cơ bản thần trí đã hồi phục!"



"Thật không vậy?" Tiễn Bất Thu tỏ rõ vẻ kinh ngạc, "đi, ta muốn xem!"



Mọi người đồng loạt đứng dậy tiến vào phòng Không Huệ sư thái.



Không Huệ nhìn thấy bọn họ, ánh mắt có vài nét rung động nhưng trong miệng chỉ mấp máy không thành tiếng. Một nữ đệ tử ở bên cạnh ghé sát tai vào nghe rồi nói: "Sư phụ nói, đa tạ ân đức của mấy vị đại phu cứu mạng."



Tiễn Bất Thu cười nhẹ, chỉ chỉ Đỗ Văn Hạo: "Vị này mới chính là ân nhân cứu mạng!"



Lúc này Tĩnh Từ chủ trì cũng đã nghe được tin tức, được nữ đệ tử dìu đỡ chậm rãi đi tới, sau câu chào hỏi ngắn gọn, ngồi xuống bên giường Không Huệ, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.



Đỗ Văn Hạo nói vài câu khách sáo, dặn dò tiếp tục dùng thuốc theo đúng chỉ định. Sau đó mấy người cũng nhanh chóng trở về sảnh đường.



Rõ ràng là nếu dùng thuốc do Đỗ Văn Hạo cho có kết quả thì những gì hắn chẩn đoán lúc trước là hoàn toàn chính xác. Cung Minh cùng Tiễn Bất Thu trong lòng không khỏi cảm thấy tâm phục.


"Vâng! Cảm ơn ... đại phu, khụ khụ khụ"



"Nóng hay lạnh?"



Bồ Sơn do dự chốc lát: "ừm, ... lạnh."



Bàng Vũ Cầm nghe vậy đi ra khỏi phòng, tiến đến chỗ bếp lấy chút nước lạnh vào một cái bát rồi cầm trở về đưa cho Bồ Sơn. Người thanh niên đưa tay ra đón nhưng vừa chạm ngón tay vào cái bát liền rụt tay về, Bàng Vũ Cầm nói: "Để ta pha thêm một chút nước nóng!" Nói rồi đổ một chút nước nóng từ cái nồi Bồ lão hán mang tới vào bát.



"Đa tạ cô nương... khụ khụ". Bồ Sao tiếp nhận, gắng gượng nở một nụ cười, đưa bát nước tới bên mép, hớp nhẹ một ngụm, ngậm trong miệng một lúc lâu mới chậm rãi nuốt xuống, "không uống nữa, ... khụ khụ khụ, ... cám ơn... khụ khụ khụ"



Thấy hắn nói chuyện khó khăn như vậy, Cung Minh khoát khoát tay: "Ngươi thôi hãy nghỉ đi, để ta hỏi phụ thân ngươi cũng được... Hài tử của lão bệnh tình như thế nào, lão nói ta nghe một chút!"



Bồ lão hán cất giọng trả lời: "Trong khoảng thời gian này hắn thường thấy lạnh nhưng toàn thân nóng bỏng, cũng đã hơn một tháng rồi nhưng không thấy thuyên giảm. Thân thể khi nóng khi lạnh, nhiều lần ngất đi không biết gì, khi tỉnh lại thì miệng và mũi đều xuất huyết, ước chừng được một bát lớn mà không ngừng lại được. Đại tiện cũng xuất huyết."



"Màu gì?"



"Màu đỏ thẫm."



"Còn xuất huyết ở chỗ nào khác không?"



"Có, phía trước bắp đùi."



"Ăn uống thì sao?"



"Không tốt, không muốn ăn gì, cho nên người mới thành như vậy."



"Để ta xem mạch một chút." Cung Minh ngưng thần chẩn mạch, nhìn kỹ cái lưỡi, sắc mặt lão trở nên âm trầm, một hồi lâu mới nói: "Ừm... có vẻ là thương hàn phát nhiệt." Lão vuốt vuốt râu liếc qua Tiễn Bất Thu một cái, nói: "Vấn đề này không nghiêm trọng, dùng vài loại thuốc đơn giản là được... Đỗ lão đệ, ngươi đến xem sao." Dứt lời, vỗ vỗ bả vai Đỗ Văn Hạo, vẻ mặt thâm trầm đầy ý vị.