Tống Y

Chương 115 : Nguy cơ

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Lúc này, đột nhiên nghe thấy trên đường lớn truyền tới tiếng hô hoán của Thang trợ giáo và Hồng Quốc Lương: "Đỗ y quan!Tam tiểu thư! Các ngươi ở đâu?"



Hai người vội vàng chạy ra khỏi căn nhà, đi tới đường chính: "Chúng ta ở đây...!"



Thang trợ giáo và Hồng Quốc Lương giục ngựa chạy tới, Thang trợ giáo là một lão đại phu, làm y quan đã nhiều năm, trước đây đã từng tham gia phòng trị ôn dịch, chỉ là, ôn dịch mãnh liệt như thế này, lão từ trước đến giờ chưa từng thấy, thậm chí còn chưa từng nghe qua, thanh âm nói ra cũng trở nên run rẩy: "Chết rồi...! Tất cả mọi người đều... đều chết rồi! Một người sống cũng... cũng không có!"



Hồng Quốc Lương cũng khẩn trương gật gật đầu.



Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng tôi phát hiện ra rất nhiều nhà đều có dấu vết lục lọi, đồ đạc có giá trị đều đã bị mang đi hết, còn các người?"



"Cũng phát hiện thế. Trong cái địa phương này, chỉ sợ là không ai có đủ dũng khí để vào mà trộm đồ đâu, cho nên, rất có thể là do những người sống sót đã mang đồ châu báu chạy thoát thân."



Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Đúng, chúng ta tìm thấy một người may mắn sống sót, đáng tiếc, vừa rồi cũng đã chết, ta không cứu kịp. Trước khi chết còn nói một câu, người sống đều chạy hết rồi, những người này có thể đem dịch tình lan truyền ra, chúng ta phải lập tức trở về báo cao, cách ly toàn bộ khu này, đề phòng dịch bệnh có thể phát triển rộng hơn!"



Bốn người lập tức quất roi phi ngựa về huyện thành.



Lúc này trời đã tối, đường tối đêm khó đi, khi nhìn thấy tường thành thì đã là đêm khuya.



Chỉ thấy bên ngoài cửa thành đốt mấy đống lửa trại, ngọn lửa bốc lên cao. Không biết đã phát sinh chuyện gì. Bốn người cưỡi ngựa tới dưới thành, phát hiện ngoài sông hộ thành (sông nhỏ bao quanh tường thành) đầy là bách tính chạy nạn, có người đứng, có người nằm, còn dùng ván cửa để khiêng người. Những tiếng hét và tiếng van cầu vang lên, xen lẫn với tiếng ho, tiếng rên thống khổ, khóc cha gọi mẹ.



Cổng thành lúc này đã được đóng chặt. Trên thành lâu có bộ khoái, dân tráng, toàn bộ đều trang bị vũ khí, tay cầm cung tên, đèn đuốc sáng chưng.



Cầu treo bắc qua sông hộ thành sau mấy chục năm yên bình đã mất đi ý nghĩa chiến tranh của nó. Sông hộ thành cũng nhiều năm không sửa chữa, chỉ có khi trời đổ mưa lớn vào mùa hè mới có thể miễn cưỡng gọi là sông, còn mùa đông thì khô cằn, cạn trơ đáy.
"Buông Đỗ tiên sinh ra!" Bàng Vũ Cầm nôn nóng, giục ngựa tới hét lên, mắt thấy Đỗ Văn Hạo đau tới mức mặt nhăn nhúm liền quất roi ngựa vào tráng hán đó.



Nhưng cái quất này chỉ giống như là gãi ngứa cho tráng hán đó, hắn quay người lại, bỗng dưng đấm một quyền lên tuấn mã mà Bàng Vũ Cầm đang cưỡi, con ngựa hí dài, nghiêng sang một bên rồi ngã xuống đất, miệng thổ huyết không đứng lên được nữa. Con ngựa này đột nhiên ngã xuống, đè lên không ít người, may mà Bàng Vũ Cấm trên lưng ngựa cũng phản ứng rất nhanh, mượn thế lăn một cái mới không bị thương.



Đai hán kia một tay túm lấy cổ Đỗ Văn Hạo quát to: "Ngươi dám loạn động ta sẽ vặn gãy cổ ngươi! Đi! Xem bệnh cho mẫu thân ta! Trị không khỏi thì ngươi cũng đừng hòng sống!" Nói xong, tay kia nắm hông Đỗ Văn Hạo, hét lên mọt tiếng, nhấc hắn lên không rồi cất bước đi ra ngoài, đại hán còn lại thì đi trước dùng tay gạt ngang, những người đứng cản trước mặt lập tức bị đẩy sang hai bên.



Bàng Vũ Cầm bò dậy muốn đuổi theo, nhưng bị đám người cản lại, lo lắng đến nỗi bật khóc thành tiếng.



Chính vào lúc này, một tiếng quát lanh lảnh vang lên: "Đứng lại! Không được làm tổn thương Đỗ đại phu!"



Mọi người giật mình nhìn lên, chỉ thấy từ trên thành lâu một người mặc quần áo cách ly màu trắng, vung tay đoạt lấy một thanh trường thương trong tay một dân tráng ở bên cạnh, tung người nhảy ra khỏi tường thành trong tiếng hô kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của những người dưới đất, giống như một viên lưu tinh màu trắng, lao đầu xuống phía dưới thành lâu.



Khi sắp đụng vào mặt đất, trường thương trong tay người đó chống một cái xuống đất, lập tức cong thành một hình cung, mượn lực rơi xuống và sự đàn hồi của trường thương, thân hình khẽ rung một cái, vạch ra một đường cong, nhẹ nhàng nhảy qua sông hộ thành, rơi xuống bờ bên kia, nhấp nhô mấy cái giống như đại bàng đã đến trước mặt hai đại hán nọ.



"Cút đi!" Tráng hán đi trước đá một cước về phía người kia, chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, người đó đã không thấy đâu, một cước của đại hán đá vào khoảng không.



Hắn đặt chân xuống đang muốn quay đầu để tìm liền cảm thấy một lực đạo rất mạnh từ hông truyền tới, sau đó thân hình nặng hơn hai trăm cân của mình xoay tròn lên trên, tiếp theo thì đầu lộn xuống dưới, "bốp" một tiếng, nặng nề nện xuống đất, mắt nổ đom đóm, sau đó, "rắc rắc" một tiếng, đầu bị một chiếc giày thêu giẫm lên, có thể nghe thấy tiếng xương đầu vang lên cạch cạch, tựa hồ như tùy thời muốn vỡ ra, tráng hán một chân vẫn dựng lên cao, bị người đó dùng một tay nắm chặt, toàn thân giống như bị rút hết gân cốt, mềm oặt vô lực không thể phản kháng.



Sau khi đại hán đó bị chế trụ, mắt thấy một tay của đại hán kia còn lại đang đè lên cổ Đỗ Văn Hạo, người áo trắng nọ cũng không dám vọng đông, một tay xách chân của tráng hán, một chân giẫm lên đầu hắn, nghiêm nghị nói: "Buông Đỗ tiên sinh ra, nếu không ta sẽ dẫm nát đầu huynh đệ ngươi!"



Đại hán kia tay đang túm lên cổ Đỗ Văn Hạo đột nhiên run rẩy, rống lên như hổ: "Buông huynh đệ của ta ra! Nếu không ta sẽ bóp chết hắn, đằng nào thì mẹ của ta cũng sắp bệnh chết rồi, mọi người cùng chết vậy!"