Tống Y
Chương 116 : Tự cứu
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Đỗ Văn Hạo bị bóp cổ đau đến tái mặt, hai mắt trắng bệch, đầu lưỡi cũng lè hết ra ngoài. Người nọ thấy vậy vội nhấc chân lên, đá mạnh một cái đẩy bay đại hán này về phía người kia, tay phải vung nhẹ một cái, lộ ra một thanh đoản đao sáng ngời, lạnh nhạt nói: "Đừng có hành động gì ngu ngốc! Nếu ngươi đả thương Đỗ tiên sinh, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Đại hán vừa bị đá hừ lạnh một tiếng, lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo, đại hán còn lại trên mặt không hề lộ sợ hãi nào, nhìn đồng bọn của mình nói: "Huynh đệ, ngươi thế nào...?"
Đỗ Văn Hạo vừa rồi mới châm cứu trị liệu cho người ta xong, trong tay vẫn còn cầm hai cái kim châm, thừa dịp đại hán này bị phân tâm, trong nháy mắt vung một tay còn lại lên một cái đã đâm vào hai huyệt Khúc trì ở cổ tay và Kiên Tỉnh ở gần cổ của đại hán!
Đây chính là hai huyệt đạo chi phối sự vận động của toàn bộ cánh tay. Đại hán này ngay lập tức thấy tay phải cùng cả thân thể nhói lên cảm giác tê nhức, mất khả năng điều khiển, nhất thời buông lỏng tay ra. Đỗ Văn Hạo nhân cơ hội này vội kêu to: "Thanh Đại tỷ, cứu ta!"
Người nọ phản ứng cực kỳ mau lẹ, thân vụt lên như thiểm điện, chỉ thấy một tia sáng chợt lóe lên, tay phải của đại hán đang nắm cổ Đỗ Văn Hạo đã bị cắt thành hai đoạn, máu bắn tung tóe.
Đại hán này hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng ngay lập tức lại nhận thêm một cước vào giữa ngực, thân mình bay ra xa mấy trượng, nặng nề rơi bịch xuống đất, đau quá đã ngất đi rồi.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng mất chỗ dựa, rơi từ trên không xuống nhưng người nọ đã kịp thời đưa tay đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Rồi cũng ngay lập tức, người này thoáng bay lên một cái, đại hán còn lại vốn chưa kịp đứng lên đã lãnh thêm một ngọn cước nữa, bay thẳng một mạch tới chỗ huynh đệ của mình, nằm thẳng cẳng. Xem chừng muốn đứng lên được chắc cũng mất mấy canh giờ nữa.
Lúc này người nọ mới quay sang Đỗ Văn Hạo, gấp giọng hỏi: "Có bị thương không?"
"Không sao, không bị thương!" Đỗ Văn Hạo ném phần còn lại của bàn tay đại hán kia vẫn dính phía sau cổ hắn xuống đất, mừng rỡ ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn ngươi, Thanh Đại tỷ!"
Người này đúng là Lâm Thanh Đại!
Nàng mặc dù lúc này đang mặc y phục cách ly trên người, lại đeo mặt nạ phòng độc, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng tiếng hét xé gió thể hiện công phu tuyệt đỉnh của nàng vừa rồi thừa đủ để Đỗ Văn Hạo nhận ra.
Đỗ Văn Hạo mặc dù không biết gì về công phu điểm huyệt, nhưng hắn hiểu rất rõ vị trí cũng như đặc điểm của các huyệt đạo trên cơ thể.
"Vậy thì tốt quá!" Đỗ Văn Hạo lại nói, "thế người của đường có ai đổ bệnh không?"
"Hiện tại thì không, tất cả mọi người đều được trang bị quần áo cách ly cùng mặt nạ phòng độc rồi."
"Bây giờ ngươi có thể quay trở lại trong thành không?"
Lâm Thanh Đại quay đầu lại nhìn tường thành nhẩm tính toán rồi gật đầu: "Không thành vấn đề, ta có thể vượt qua tường thành để vào bên trong."
"Tốt lắm! Vậy giờ ngươi hãy lập tức trở về giúp ta làm một số việc: Thứ nhất, trước tiên về dược đường lấy thêm Ma hạnh thạch cam thang phối với Vi hành thang mang tới đây, có được bao nhiêu mang bấy nhiêu, cũng dặn mọi người chuẩn bị thêm thật nhiều để cần dùng tới sau này. Thứ hai, đưa Phó chưởng quỹ tới nha môn gặp Trang tri huyện và Bàng huyện úy, nói ba người hợp sức giới nghiêm toàn thành. Hiện nay nếu cứ để người dân chạy loạn lên như vậy, vừa dễ sinh biến lại tạo cơ hội cho bệnh dịch lan truyền nhanh hơn. Thứ ba, nói Trang tri huyện trao quyền cho Phó chưởng quỹ, điều động vài trăm tín chúng, lập thành một đội tuần tra, đi khắp trong thành, nơi nào thấy thi thể bị bỏ không ai nhận thì lập tức đưa ra ngoài thành hỏa thiêu. Thứ tư, cũng sử dụng đám người Bạch y xã, hướng dẫn họ tại những nơi phát hiện thi thể thực hiện phun vụ khí tiêu trừ tà độc, dùng thuốc nước lần trước ta đã kê đơn. Nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi!" Lâm Thanh Đại trả lời gọn một câu rồi quay người định rời đi.
"Khoan, chờ một chút!" Đỗ Văn Hạo vội gọi giật lại, "quần áo cách ly và mặt nạ phòng độc thế nào rồi?"
"Đã hoàn thành xong mấy chục bộ, hiện vẫn đang cho làm tiếp."
"Tốt! Những cái đó cũng phân chia cho các tín chúng làm nhiệm vụ xử lý thi thể. Được rồi, thêm việc này nữa, nói Bàng huyện úy điều động các dược phô trong thành ngay lập tức tiến hành nấu Ma hạnh thạch cam thang, phân phát miễn phí cho toàn dân trong thành, phòng ngừa lệ dịch."
Lâm Thanh Đại đắn đo một chút rồi thấp giọng nói: "Từ xế chiều tới giờ, việc điều trị bệnh với cùng một thang thuốc xem chừng không có hiệu quả nhiều lắm, một bộ phận không nhỏ bệnh nhân ở đường chúng ta vẫn bị ác hóa sau khi dùng thuốc. Liệu có nên nói các đại phu chẩn bệnh trước khi cho thuốc không?"
Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Ta đương nhiên biết điều này, nhưng ngươi biết đại phu có bao nhiêu, mỗi người cũng chỉ có một đôi tay thôi, sợ không có khả năng theo kịp tốc độ lây lan của bệnh dịch!"