Tống Y

Chương 121 : Lấy của người dùng cho người

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Đỗ Văn Hạo cười nói: “Có một việc cần làm rõ. Chữa bệnh chỉ là hành động phát sinh sau khi dịch đã bùng phát, căn bản không thể tiêu diệt tận gốc dịch bệnh. Chúng ta muốn diệt trừ tận gốc nạn dịch thì phải thực hiện tốt công tác phòng dịch. Tiêu diệt nguồn gây bệnh thì mới có thể giành thắng lợi trong cuộc chiến với dịch bệnh này”.



Lôi bộ đầu cao giọng hỏi: “Đỗ tiên sinh, ngài bây giờ là bác sĩ phụ trách y quan cục của nha môn, tri huyện đại nhân ủy thác cho ngài toàn quyền phụ trách công tác phòng dịch. Ngài cứ trực tiếp hướng dẫn cho chúng ta phương pháp phòng dịch hiệu quả nhất”.



Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Theo Đỗ mỗ quan sát mặc dù nguồn bệnh bị gió phát tán nhưng nguyên nhân ban đầu là do chuột. Chuột mang theo nguồn bệnh, bởi vì chuột có mặt khắp nơi khi con người chạm vào chuột đương nhiên sẽ bị nhiễm bệnh, từ đó chuột lây sang người, người nhiễm bệnh lại làm lây sang người khác nên cứ thế dịch bệnh bùng phát. Nên muốn tiêu diệt dịch bệnh trước tiên phải diệt chuột, vệ sinh môi trường”.



Dịch bệnh phát sinh từ chuột. Đây là quan điểm hoàn toàn mới mẻ. Hoàng Lập Đạt ho khẽ rồi nói: “Con chuột truyền bệnh, không biết Đỗ đại phu có bằng chứng không?’



Đỗ Văn Hạo nói: “Không còn thời gian để tranh luận về vấn đề này đúng hay sai nhưng ta có thể chịu trách nhiệm về những gì ta nói với mọi người. Trước tiên chúng ta phân công nhiệm vụ. Ta là người phụ trách chung, nếu sau này chứng minh ý kiến của ta sai, ta sẽ hoàn toàn gánh chịu trách nhiệm”.



Hoàng Lập Đạt vội khoát tay nói: “Lão hủ không có ý trách cứ Đỗ tiên sinh. Lão hủ chỉ tò mò thôi, không nên tranh cãi nữa. Mời Đỗ tiên sinh chỉ cho lão hủ biết giờ phải làm sao”.



Đỗ Văn Hạo nói: “Thứ nhất, chuột là nguyên nhân gây nên dịch, phải diệt chuột. Tất cả các gia đình trong thành phải được phát thuốc diệt chuột. Đặc biệt là ở những tụ điểm tập trung đông người như quán ăn, khách ****, vân vân.Việc diệt chuột phải làm thường xuyên. Thứ hai, phải ngay lập tức tổ chức đội chôn cất tử thi đi tới các khu vực xảy ra dịch để chôn cất các xác chết. Thứ ba, phải ngay lập tức tẩy trùng trong, ngoài thành, thành lập hệ thống chống dịch thống nhất. Thứ tư, đối với những khu vực nghi ngờ có ổ dịch phải tiến hành trừ độc. Thuốc nước Ngũ Vị đường của ta sẽ cung cấp cho mọi người. Thứ năm, tiếp tục lệnh giới nghiêm toàn thành. Nếu sau mười ngày liên tiếp không phát dịch mới được bãi bỏ.



Lôi bộ đầu nói: “Diệt chuột, vệ sinh môi trường cùng giới nghiêm thì không vấn đề gì nhưng thành lập đội chôn cất thì e rằng không ai muốn tham gia. Việc này rất mệt và nguy hiểm”.



Cung Minh nói chen vào: “Lão từng tham gia nhiều lần phòng dịch trước kia. Cách làm lúc đó là tăng lữ cùng cư sĩ tại gia đi chôn thi thể, cứ chôn hai trăm thi thể thì được cấp giấy chứng nhận. Tất cả mọi người rất hăng hái, nhiệt tình tham gia”.



Triều Tống quản lý tăng lữ rất nghiêm ngặt, thực hiện chế độ đăng ký. Chỉ khi có được chứng nhận của quan phủ thì mới được chính thức coi là tăng lữ, khi đó giới tăng lữ sẽ được miễn thuế và các chế độ lao dịch khác.


Đỗ Văn Hạo cả kinh hỏi: “Tại sao?’



“Phủ thành và các châu, huyện phụ cận đều bị náo động bởi dịch bệnh. Còn ai dám vận chuyển dược liệu đến đây đâu nên giá cả dược liệu tăng vọt lên”.



“Thì ra là thế, chúng ta còn đủ dược liệu để dùng không?”



“Vấn đề là còn bao nhiêu người bệnh?”



“Hiện nay trong khu cách ly ngoài thành còn gần ba nghìn bệnh nhân”.



“Ba nghìn?” Thang trợ giáo cười khổ, hắn lắc đầu nói: “Nhiều nhất chỉ đủ dùng trong một tháng”



“Hả?” Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt: “Vậy làm sao bây giờ? Đi mua thêm dược liệu à?”



“Mua thì phải mua nhưng bây giờ giá cả dược liệu tăng cao, đã tăng gấp mấy lần so với trước. Nhiều tiền vậy thì lấy đâu ra?’



Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Vậy không có cách nào ngoài mua dược liệu giá cao à? Trước tiên chúng ta cứ cho nha môn mượn tiền, sau này chúng ta sẽ được cấp một khoản tiền phòng chống dịch”.



Thang trợ giáo nhìn quanh rồi hắn dè dặt nói: “Đỗ tiên sinh, ngài rất thành thật. Có một điều ta muốn cho người biết mặc dù hơi bất nhân nhưng cũng không thể không nói. Chữa bệnh cứu người theo lý thường thì phải làm. Chúng ta hành nghề y càng không thể thấy chết không cứu, điều này đúng. Nhưng nếu ngài vẫn tiếp tục chữa bệnh miễn phí như thế, Ngũ Vị đường của ngài sớm muộn cũng sẽ bị thua lỗ hết vốn"