Tống Y
Chương 126 : Không thể xa rời
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Cao tướng quân vui vẻ nói: “Đạ tạ sự cảm thông của tiên sinh. Lần này Hô Duyên Trung sẽ cùng tiên sinh lên kinh thành. Bản tướng quân bận việc quân không thể đi cùng. Khi tới kinh thành sẽ có người đón tiên sinh. Các nguyên liệu để chế tạo trang bị phòng dịch và dược liệu để chế tạo thuốc phòng dịch chúng ta đã sắp xếp bên quân dược cung cấp cho tiên sinh. Tới kinh thành tiên sinh không được dùng tên cũ, cũng không được giao thiệp rộng rãi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ta có bị hạn chế hành y không?”
“Bản tướng quân biết tiên sinh am hiểu tuyệt kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà nhưng lạm dụng quá mức sẽ gây sự chú ý của người khác nên tuyệt kỹ này tạm thời không nên sử dụng. Đợi đến khi đại quân dẹp xong Tây Hạ và Đại Liêu, tiên sinh sẽ giống như cách chim giữa trời cao tha hồ thi triển tuyệt kỹ”.
Đỗ Văn Hạo cười buồn. Mặc dù hắn không hiểu nhiều về lịch sử nhưng những bộ phim lịch sử trên ti vi hắn xem nhiều nên cũng biết được trong lịch sử Đại Tống không tiêu diệt được Tây Hạ. Đối với Đại Liêu hay Đại Kim sau này Đại Tống càng bị o ép, một nửa giang sơn bị chiếm, càng không nói đến việc tiêu diệt chúng. Hắn không biết việc hắn xuyên thời gian đến đây có làm thay đổi được đoạn lịch sử này không?
Đêm đó, khu phố của Ngũ Vị đường trong thành phát sinh hỗn lọan, lửa cháy ngút trời.
Ngày hôm sau một tin tức chấn động lan ra khắp thành: Tối hôm qua bọn lưu manh cướp phá Ngũ Vị đường, chúng đã giết nhiều người ở đó. Sau khi bộ khoái đi tuần tra và đội cứu hỏa chạy tới dập được đám cháy, trong đống đổ nát người ta phát hiện ra mấy thi thể bị thiêu cháy không phân biệt được nam nhân hay nữ nhân. Sau khi kiểm tra tử thi, dựa vào y phục còn sót lại cùng với vật dụng tùy thân thì phát hiện người chết chính là thần y Đỗ Văn Hạo cùng hôn thê Bàng Vũ Cầm ngoài ra còn có đại chưởng quỹ của Ngũ Vị đường Lâm Thanh Đại, tiểu thư của chưởng quỹ khách **** đối diện Tuyết Phi Nhi, còn có nha hoàn Anh Tử. Tiểu nhị Ngốc béo, Ngô Thông cùng vợ chồng lão Vương đầu may mắn chạy thoát.
Trước thảm cảnh này gia đình Bàng huyện úy cùng Tuyết chưởng quỹ khóc lóc đến chết đi sống lại.
Trên đường quan đạo cách thành mười dặm có một chiếc xe trâu đang đi chậm như rùa bò. Gió đông thổi lạnh thấu xương. Chiếc xe được gắn mui che chắn rất kín đáo.
Bên trong xe, Đỗ Văn Hạo đang ngồi khoanh chân, ngoài ra còn có Lâm Thanh Đại, Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và nha hoàn Anh Tử đang ôm tiểu hổ, mặc trang phục nam nhân đang ngồi bên cạnh hắn.
Tuyết Phi Nhi nói: “Đỗ tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy? Người nói ra khỏi thành mười dặm sẽ cho chúng ta biết, bây giờ nói được chưa?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Đúng vậy. Tối qua người đột nhiên bảo chúng ta thay quần áo rồi lên xe đi. Dù sao thì cũng phải cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của chúng nữ cùng ngẩng lên nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cùng Thanh Đại tỷ muốn chúng ta mai danh ẩn tích sống một cuộc sống thanh bình”.
Tuyết Phi Nhi nói: “Cái này………., e rằng phải đến mấy vạn”.
“Sáu vạn! Có đủ bồi thường cho thiệt hại vừa rồi không?”
“Ở đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Một số là do Cung đại phu giới thiệu người mua bột tam thất. Phần còn lại là do có người đặt mua y phục cách ly và mặt nạ phòng độc, thuốc nước trừ độc. Khi chúng ta tới kinh thành, vấn đề nhân lực để chế tạo trang bị rất đáng ngại. Đi sau xe của chúng ta có hơn mười tiểu nhị bằng hữu tặng cho ta, rất đáng tin cậy. Dược đường và nơi ở bằng hữu cũng đã tìm cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần đến ở”.
Lâm Thanh Đại cười nói: “Bằng hữu của người đúng là rất chu đáo”.
“Đúng vậy, ở nhà dựa cha mẹ khi ra ngoài phải dựa vào bằng hữu. Ha ha!”.
“Sống ẩn cư? Vậy sau này chúng ta còn được hành nghề y không?”
“Có thể! Nhưng chúng ta không được dùng tên thật của mình. Điều quan trọng là trong bất kỳ tình huống nào cũng không được tiết lộ quá khứ của mình. Chúng ta cùng nhau ẩn cư, đương nhiên phải sống cùng một chỗ. Ta nghe nói mua toàn bộ nơi ở và dược đường cũng không vượt qua ba vạn. Ba vạn còn lại ta đề nghị chia như lúc ở Ngũ Vị đường. Theo tỷ lệ cổ phần hiện tại, Thanh Đại tỷ sáu phần, ta cùng Vũ Cầm mỗi người hai phần”.
“Không được!” Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: “Tiền này là từ bán trang bị phòng dịch và thuốc phòng dịch. Tất cả đều là công sức của người. Người chiếm sáu phần, ta và Vũ Cầm mỗi người hai phần”.
“Không, trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi”.
“Cái này khác”.
Tuyết Phi Nhi nói: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa. Dù gì Vũ Cầm tỷ cũng gả cho ca ca. Hai người bọn họ tính làm một bên. Thanh Đại tỷ là một bên, mỗi bên một nửa”.