Tống Y

Chương 127 : Ẩn cư ở kinh thành

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


“Chủ ý này tốt!”



Bàng Vũ Cầm vỗ tay nói, ngoái đầu nhìn lại phía Đỗ Văn Hạo:



“Có được không?”



Đỗ Văn Hạo cười nói:



“Ngươi nói được thì là được! Cứ như vậy đi.”



Lâm Thanh Đại vội nói:



“Không không, một mình ta lại chiếm một nửa, vậy không được!”



Đỗ Văn Hạo nói:



“Được rồi đừng tranh cãi nữa, chưởng quỹ ba chúng ta bỏ phiếu quyết định, hai bọn ta có hai phiếu, ngươi một phiếu, hai so với một, thiểu số phục tùng đa số, phải nghe lời bọn ta!”



Lâm Thanh Đại cười cười:



“Được rồi, có điều không thể chia hết toàn bộ, ngoài tiền mua dược phô ra, còn phải giữ một phần vốn để lưu động. Như thế này đi, ngoại trừ tiền mua dược phô, xuất ra tiền hoa hồng là một vạn, còn lại để lưu động. Được không?”



Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm nhìn nhau rồi cùng gật đầu tán thưởng.


Bàng Vũ Cầm đỏ mặt xấu hổ, liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái.



Thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung vẫn cảm thấy như vậy không quá an toàn, nhưng Cao tướng quân đã dặn dò, Đỗ Văn Hạo chỉ cần không ra khỏi kinh thành, tất thảy hành động đều tự do. Tuy nhiên, chỉ sợ mấy mỹ nữ quá xinh đẹp này sẽ gây chú ý, ông ta liền đề nghị mấy nàng cải thành nam trang.



Đề nghị này chiếm được sự tán đồng của chúng nữ, đổi thành nam trang đi dạo phố lại càng tự do thoải mái, vì vậy cũng thay đổi trang phục, đi theo Đỗ Văn Hạo ra cửa. Hô Duyên Trung cùng Tân Cửu Nương dẫn theo mấy hộ vệ cũng mặc thường phục đi theo.



Cổ quản gia dẫn đường, mọi người ra khỏi cửa, dọc theo đường lớn Đông Thập Tự đi tới phố ở cửa phía nam hoàng thành.



Kinh thành quả nhiên phồn hoa, huyện thành Đổng Đạt nho nhỏ còn lâu mới có thể sánh bằng, giờ này trời đã tối, hai bên đường đều treo đèn lồng đỏ, dọc theo đường đi chiếu sáng trưng. Trên đường người đi như thoi đưa, đến đến đi đi, mặc áo gấm, tốp năm tốp ba, nói nói cười cười rất là náo nhiệt.



Đi ngang qua một cửa hàng châu báu lụa là, Đỗ Văn Hạo dẫn theo Bàng Vũ Cầm đi vào, mua một chuỗi dây chuyền trân châu vô cùng xa xỉ đeo cho Bàng Vũ Cầm, khối trân châu trợn mịn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, hòa cùng vẻ đẹp rạng ngời của Bàng Vũ Cầm càng khiến nàng trở nên mỹ lệ hơn.



Đỗ Văn Hạo lại mua cho Tuyết Phi Nhi một vòng ngọc xanh biếc, cũng là ở mức giá người thường khó mơ tới, làm tín vật kết bái huynh muội, hắn cũng giúp nàng mang vào tay, Tuyết Phi Nhi hài lòng cười toe toét mãi mới đưa miệng trở lại trạng thái bình thường được.



Hai bên đường treo đầy đèn lồng, mặc dù gió mùa đông lạnh đến thấu xương, nhưng du khách vẫn rộn ràng đi lại, khung cảnh rất náo nhiệt.



Bên cạnh có không ít tự quán bán câu đối xuân. Cả bọn tìm một tiên sinh thư pháp mua mấy bộ câu đối cầm theo. Tuyết Phi Nhi la hét muốn ăn quà vặt ở quán ven đường, mấy người liền chọn một quán ngồi xuống.



Còn chưa kịp ăn, phía sau một lão hán đẩy xe chở nước tới, nói với với chủ quán:



“Đại ca, có nước không?”



“Có có! Chờ một chút!” Rồi một người từ bên cạnh quán ăn xách một thùng nước rửa chén lớn đi ra, đổ vào thùng sắt ở trên xe chở nước của lão hán.