Tống Y

Chương 128 : Quan cách chi chứng

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Đỗ Văn Hạo nhìn kỹ một chút vào thùng nước, chỉ thấy bên trong toàn là gà vịt thịt cá, những đồ ăn vẫn còn khá nguyên vẹn, trông tất cả giống như một bát hỗn tạp nhiều loại thức ăn mà thôi. Hắn cảm thấy khá kỳ quái, không kìm lòng được cất tiếng hỏi: "Lão nhân gia, chỗ nước lèo này người mang về làm gì vậy?"



"Cho heo ăn!"



"Cho heo ăn? Thịt cá gà vịt bên trong nhìn vẫn còn tốt mà, ngon như vậy cho heo ăn không phải phí lắm sao?"



"Ha ha, tửu lâu bàn lớn bàn nhỏ, đồ ăn la liệt, ăn không hết rồi bỏ đi, những đồ này chẳng cho heo thì sao? làm gì có người nào nguyện ý ăn đây?"



Đỗ Văn Hạo đang muốn nói thêm ăn thừa mà ăn lại thì đã sao, dù gì cũng là đồ ăn mới, mà tại sao khi gọi món không bớt đi một chút nhưng lời ra tới mép lại nuốt xuống.



Người Trung Quốc có thói quen khi mời khách ăn thì phải mời một bàn lớn rượu và thức ăn thì mới được gọi là háo khách. Từ cổ chí kim phong tục này vẫn không đổi, huống chi tại thời Tống này có thể coi là quốc thái dân an, phong tục xa hoa cầu kỳ cũng thịnh hành nên càng không có gì lạ.



Lão hán đẩy xe đi thì đồ ăn cho bọn Đỗ Văn Hạo cũng được mang tới. Tất cả mọi người đều dùng đồ nóng, chỉ duy nhất có Tuyết Phi Nhi muốn dùng một chén canh lạnh, lại còn nói rằng mùa đông ăn đồ lạnh mới đã nghiền.



Đang ăn đột nhiên Tuyết Phi Nhi "ách" một tiếng, vội vàng che miệng, nhưng cũng chỉ vài tích tắc sau, lại ách một tiếng nữa. Tất cả mọi người đều nhìn nàng cười, Đỗ Văn Hạo trêu chọc: "Bị nấc hả?"



"Ừm! Đều do cái chén cạnh rất lạnh này… ách!"



Chúng nữ ai cũng cười lên một tiếng.



Tuyết Phi Nhi trừng mắt: "Cười cái gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa bị nấc bao giờ sao?... Ách!"



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Uống ngay mấy ngụm nước nóng, uống liên tục vào!"



Tuyết Phi Nhi bưng bát trà nóng lên, mắm môi mắm lợi uống một hơi khá dài, cảm giác có chút thoải mái hơn, cười nói: "Cái này không thành vấn đề…" Vừa dứt lời, liền "ách" một tiếng, mặt đỏ rần vì xấu hổ.



Lâm Thanh Đại nói: "Ngươi hít thật sâu một hơi, nén lại trong người, không thở ra thử xem nào! "
Đỗ Văn Hạo cũng thấp giọng nói: "Nhưng nếu ta không chữa trị thì đứa nhỏ này sẽ nguy hiểm đến tính mạng!



Cổ quản gia suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, thiếu gia dạy cho ta, ta đi tới nhắc nhở bọn họ một chút, hai đại phu này ta cũng có chút quen biết."



"Tốt lắm!" Đỗ Văn Hạo kéo hắn đến bên, thấp giọng nói vào tai hắn mấy câu, Cổ quản gia liên tiếp gật đầu.



Cổ quản gia đi tới bên hai vị đại phu, chắp tay nói: "Trang đại phu, Tiếu đại phu đang xem bệnh à?"



Hai người nhìn sang hắn một chút, vị đại phu béo họ Trang lên tiếng: "Ồ, là Cổ chưởng quỹ, có việc gì sao?"



"Không có việc gì, chẳng qua đi qua nơi này, nghe tiếng kêu thê lương của tiểu hài tử mới tiến vào xem. Nghe nói là quan cách, tình huống thế nào? Xem bộ dáng có vẻ không tốt lắm."



Trang đại phu thở dài, lắc lắc đầu: "Mọi biện pháp đều đã dùng hết, thật sự không còn cách nào."



Cổ quản gia nói: "Ta nghe người ta nói, quan cách có thể dùng châm cứu trị liệu, sao không thử xem?"



"Châm cứu?" Trang đại phu nghi hoặc nhìn hắn: "Châm cứu thì làm sao trị quan cách đây?"



"Trước hết đâm vào Đại tràng du, sau khi cảm giác truyền vào hết khoang bụng, dùng châm pháp niệp chuyển tả trong thời gian một chén trà, đâm đủ ba lượt, lưu châm chừng một bữa cơm nếu như khí lưu thông tốt thì dừng lại."



Trang đại phu nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tiếu đại phu chắp tay nói: "Cổ quản gia hiểu về châm cứu?"



"Không, không, chỉ là dạo này sinh ý dược phô chỗ ta không tốt, hay đi ra ngoài xem xét, hôm trước có nhìn thấy một lang trung trị liệu chứng bệnh này như vậy mà thành công, ta tò mò hỏi, nhân gia cũng không có e ngại gì mà nói cho ta, nên ta nhớ kỹ."



Trang đại phu lắc đầu: "Quan cách có vô số loại, phải chẩn chính xác mới có thể đưa ra phương pháp trị liệu, chỉ là lời nói của một lang trung không quen biết, làm sao có thể tin được!"