Tống Y

Chương 146 : Chẳng biết điều thứ hai

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn Phùng thị một cái: “Ngươi vu cáo hãm hại ta, đến bây giờ còn không dập đầu nhận tội?”



Phùng thị sử dụng bản lãnh vô lại của mình, cất giọng the thé: “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà dập đầu nhận tội? Tại sao hả? Ngươi phải đập đầu xin lỗi ta thì có! Vừa rồi ai biết ngươi giở trò quỷ gì? Dù sao con ta lúc trước trúng độc là sau khi dùng thuốc của ngươi! Cho dù ngươi đi tới tận chân trời cũng không chạy thoát được! Hai tên đại phu kia khẳng định đã giúp ngươi giở trò, khi dễ bà già không biết y thuật như ta…”



Trang đại phu ở một bên không thể kiềm chế được, lớn tiếng quát: “Ngươi là cái đồ chanh chua! Câm miệng cho lão tử! Ngươi nói cái gì? Chúng ta giúp hắn ư? Cho dù là chúng ta không biết tại sao dùng mười tám tiền phụ tử lại không trúng độc, nhưng mà thử nghiệm vừa rồi đã chứng minh rõ ràng đó là sự thật! Người ta có bí quyết gia truyền, đã dặn dò ngươi không nên tự mình sắc thuốc, ngươi tham món lợi nhỏ tự tiện phục thuốc mà trúng độc, sau đó lại đến nhờ vả người ta. Người ta không lấy xu nào mà cứu nhi tử của ngươi. Việc ngươi đe dọa tống tiền người ta còn chưa nói vậy mà lúc này còn cưỡng từ đoạt lý hung hăng càn quấy! Quả thực là, kẻ làm trăm chuyện xấu cũng không biết xấu hổ! Cút đi cho lão tử! Cút!”



Tiếu đại phu cũng nổi giận nói: “Đúng vậy! Nhiều người mở to mắt quan sát nghiệm chứng là người ta dùng phương thuốc không sai, là do ngươi sai. Mà cái đồ chanh chua nhà ngươi vẫn như trước không biết điều chút nào lại còn gây sự vô lý! Ngay lúc này ở bên ngoài nhiều người vây quanh xem như vậy, “đức hạnh” của nhà ngươi như thế nào đều lọt vào mắt họ, ta tin tưởng là từ nay về sau, ngươi và nhi tử gặp tai nạn hay là ốm đau thì đại phu của cả kinh thành sẽ không ai để ý tới các ngươi! Cũng không ai bằng lòng chữa bệnh cho các ngươi! Tốt nhất ngươi tự cầu phúc nhiều hơn, để cả đời không mắc bệnh hay tai họa gì! Đuổi ả ra ngoài cho ta!”



Mấy tiểu nhị đi lên tóm lấy Phùng thị ném ngã ra trên nền tuyết ngoài cửa. Những người xung quanh cười vang, không ít người chỉ vào ả mắng chửi.



Phùng thị đứng lên, trong lòng ả hiểu rõ, hai vị đại phu đã nói như vậy thì không hi vọng người ta giúp mình kiện cáo nữa. Tuy nhiên sau khi nghe hai vị đại phu nói như vậy Phùng thị cũng không lo lắng, có hai vị đại phu ả không dám xông vọt vào tiếp tục giở trò vô lại với Đỗ Văn Hạo, chỉ tiếp tục hai tay chống nạnh nước miếng vung vãi ầm ĩ chửi lại những người xung quanh.



Khuôn mặt A Đại lúc đỏ lúc trắng đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Văn đại phu, cháu thay mặt mẹ cháu dập đầu xin lỗi người! Thật sự xin lỗi người…” Cộc một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu.



Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nó lên: “Không cần phải thế! Đem thuốc theo, mau đỡ mẹ cháu về nhà đi thôi!”



A Đại gật đầu đáp ứng, lại dập đầu cảm tạ hai vị đại phu.



Hai vị đại phu mặc dù rất bất mãn với mẹ hắn nhưng đối với A Đại thì ấn tượng khá tốt, đỡ hắn đứng lên. Bảo tiểu nhị bưng thuốc Đỗ Văn Hạo tự tay sắc còn lại cho cho vào chén để hắn đem về. Lại còn nói với A Đại nếu sau này bản thân hắn mắc bệnh thì có thể trực tiếp tìm đến hai người bọn họ chữa bệnh. Nhưng mà nếu mẫu thân hắn bị bệnh thì xin miễn.



A Đại vừa thẹn vừa xấu hổ. Mang theo chén thuốc đi ra. Kéo Phùng thị ra khỏi đám người.



Trong hiệu thuốc, Trang đại phu đánh giá Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới. Chắp tay nói: “Không ngờ trong thành này còn có cao nhân như tiên sinh. Bội phục, bội phục!”




“Đúng vậy! Bẫy rập đã bố trí xong hết, một khi diệt trừ xong mạng lưới gian tế Tây Hạ, thiếu gia sẽ hoàn toàn bình yên!”



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Bình yên mới là lạ đó! Diệt trừ xong bọn chúng không thể phái người mới tới hay sao? Nhưng mà sự việc đã đến mức này, ngoại trừ lưu lại làm mồi câu thì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể hi vọng rằng đám cấm quân bảo vệ này có chút bản lãnh, không phải là những kẻ cho ăn tốn cơm, như thế mình mới có thể bình an. Nghĩ vậy, hắn cười khổ lắc đầu: “Ta có thể cùng nương tử và các nàng thương lượng một chút được không?”



“Tuyệt đối không được! Thiếu gia, kế hoạch này hiện giờ chỉ có hai chúng ta biết, quyết không thể tiết lộ với bọn họ nửa câu, một khi để lộ tin tức, hai người chúng ta không thể đảm đương nổi đâu”.



“Ta hiểu rồi!”



Đỗ Văn Hạo đi ra nói với chúng nữ cùng hai hộ vệ: “Ta nghĩ cẩn thận rồi, nơi này ở rất tốt, mỗi ngày ta chẩn bệnh nhiều như vậy, cũng không ai nhận ra ta. Cho nên, chuyện này hẳn là không ảnh hưởng gì, chúng ta không cần lo lắng. Hơn nữa đã có Thanh Đại tỷ cùng hộ vệ đội bảo vệ chúng ta rồi”.



Bàng Vũ Cầm nóng nảy, nói: “Nhưng mà…”



“Không có nhưng mà! Việc này ta đã quyết!” Đỗ Văn Hạo quả quyết nói, hắn không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể dùng tới uy phong của đại trượng phu.



Thấy thái độ của Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy, tất nhiên chúng nữ không thể tiếp tục phản đối.











(1) Nội môn bất xuất ngoại môn bất nhập: cửa trong không ra cửa ngoài không vào.