Tống Y

Chương 147 : Phong tuyết từ mẫu tâm

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo tới phục chẩn cho Chiêm mẫu.



Bệnh tình của Chiêm mẫu đã dần ổn định, không còn xuất hiện biến chứng nghiêm trọng. Sau hai ngày thì khôi phục, ho đờm đã đỡ, không cần phải đặt ống để hút đờm nữa, cho nên Đỗ Văn Hạo liền khâu lại vết cắt trên cổ cho bà ta, căn cứ vào tình huống dẫn lưu, cũng bỏ lưu điều đi. Có điều Chiêm mẫu tuổi tác đã cao, tốc độ khôi phục cũng chậm hơn người bình thường, còn phải điều dưỡng thêm vài ngày. Sau khi bà có thể xuống giường đi lại trong phòng, vì để tránh tiết lộ chuyện cơ mật nên không để cho bà ta ra khỏi cửa.



Sau khi phục chẩn xong, Đỗ Văn Hạo lại tọa đường khám bệnh, hắn lưu tâm quan sát những cửa hàng ở hai bên đường và những hộ dân cư hàng xóm, quả nhiên có người đang âm thầm giám sát động tĩnh của phía mình.



Hôm nay người tới Phù Vân đường khám bệnh so với bình thường thì nhiều hơn rất nhiều, đây tất nhiên là do kết quả của trường thi đấu thầy thuốc ngày hôm qua. Điều này khiến bọn Bàng Vũ Cầm rất lo lắng, nhưng đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, sau khi biết được đây chính là cái bẫy do triều đình bố trí thì vẫn yên tâm chẩn bệnh cho bệnh nhân. Chỉ là, tư vị làm mồi câu quả thật không được dễ chịu lắm, luôn cảm thấy tựa hồ như có một con cá lớn hung mãnh đang rình rập sau lưng mình.



Sau khi A Đại uống thuốc của Đỗ Văn Hạo, thân thể về cơ bản đã khỏe mạnh, cho dù vẫn còn hơi yếu, nhưng đã không còn gì đáng ngại, đương nhiên liền đeo sọt theo mẫu thân nhặt ve chai trên đường. Sau một ngày nhặt ve chai, bán đi những thứ phế phẩm thì cũng chỉ đổi được mấy văn tiền.



Sáng ngày hôm sau, Phùng thị chợt bừng tỉnh vì tiếng hô thảm của A Đại, ả ôm lấy nhi tử hỏi: "A Đại, con sao vậy?"



"Con... con đau chết mất! Đau quá...! Đau chết mất...!"



Phùng thị kinh hãi, vừa giúp nhi tử xoa bụng vừa mắng: "Có phải là độc của cây phụ tử hôm qua vẫn chưa giải hết không! Miệng con có ngứa không?" Phùng thị đã biết dấu hiệu điển hình khi bị trúng độc cây phụ tử.



"Không ngứa! Chỉ... đau bụng thôi..., đau lắm..."



"Ối trời! Có phải là lại phạm tới bệnh cũ ở ruột không?"



"Có thể là vậy. So với lần trước thì đau hơn nhiều... như bị dao cắt vậy! Ối trời ơi đau quá..."



"Đừng sợ. Mẹ dẫn con tới chỗ đại phu!" Phùng thị vội vàng mặc y phục cho nhi tử. Bên ngoài trời đang đổ tuyết nên phải mặc hai bộ quần áo mỏng lên người nhi tử để chống lạnh, sau đó đỡ nó dậy, ra khỏi cửa đi tới viện tử. A Đại không đi được, thống khổ quỳ trên tuyết.
Qua ba canh, bốn canh, năm canh...



Phùng thị sớm đã không phát ra nổi thanh âm nào nữa, đóng thành một người băng trong tư thế quỳ, Chiêm Đề đã phân phó, chỉ đợi Phùng thị ngã xuống, hoặc là tay chân không có động tĩnh thì sẽ không thèm để ý đến sự uy hiếp của ả, cũng phải lập tức ra ngoài cứu người. Nhưng, hai cánh tay khô gầy của Phùng thị vẫn luôn hơi máy động, giơ lên không thi lễ.



Một đêm trôi qua, dị nhân không xuất hiện.



Khi phía đông bắt đầu lộ ra màu trắng bạc, lúc tia nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt già nua đầy tuyết của Phùng thị, khóe miệng ả cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thê lương, thân hình run rẩy ngã xuống đất.



Cho dù nhiều năm nghèo khổ nhặt ve chai để kiếm sống, khiến năng lực kháng lạnh của Phùng thị vượt quá người thường, lại thêm vì mong mỏi nhi tử được cứu chữa, khiến ả ngoan cường trải qua cái lạnh một ngày một đêm. Nhưng hiện tại trời đã sáng, dị nhân thần y vẫn chưa xuất hiện, hi vọng cuối cùng của ả đã tiêu tan theo nắng mai vừa hiện lên, tinh thần cũng sụp đổ.



Mọi người ở trong nhà vội vàng chạy ra, đưa Phùng thị đã đóng thành tượng băng và A Đại đang hôn mê bất tỉnh vào trong nhà, đặt ả lên giường ấm rồi đắp chăn kín người, sau đó thì cho ả uống canh nóng.



Qua một lúc lâu, Phùng thị mới từ từ mở mắt, một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt ả chảy xuống.



Ả hiện tại đã hiểu rồi, Chiêm Đề Chiêm đại nhân quỳ trên tuyết một đêm thì dị nhân thần y xuất hiện, còn mình quỳ cả một ngày một đêm mà dị nhân thủy chung vẫn không lộ diện, e rằng dị nhân thần y chán ghét một mụ đàn bà chanh chua, lấy oán báo ân như mình, cho nên không thèm lộ diện để cứu chữa nhi tử của mình.



Nếu thực sự là như vậy thì chính mình đã hại nhi tử của mình rồi.



Phùng thị lần đầu tiên rơi lệ hối hận vì sự chanh chua ngang ngược của mình.



Phùng thị lảo đảo từ trên giường lò bò dậy, khập khiễng tới cạnh nhi tử, nắm lấy hai tay nó, cúi người xuống, gian nan cõng nhi tử lên, không nói câu gì, bước ra ngoài cửa rồi đi trong gió tuyết.